PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1196

xảo, gương mặt mềm mại hồng hào tựa như một đóa phù du, đang vuốt ve
bộ lông mềm mại của Nguyên Bảo đại nhân, đôi mắt hơi ửng đỏ, càng tô
thêm nét kiều diễm, như hoa phù du nở rộ trong trời thu gió mát.

Nàng ta chắc chắn chưa nhiễm sự ô trọc của thế gian ấm lạnh tình đời,

được nuông chiều từ bé như một Công chúa trong gian phòng ấm áp.

Không phải mười hai tuổi đã rong ruổi khắp nơi vì loạn lạc như Nhã Lan

Châu, không phải từ thuở nhỏ đã dốc lòng học Phật, đi quốc gia này đến
quốc gia kia để làm một nhà ngoại giao như Phật Liên Công chúa.

Cuộc đời của nàng ta suông sẻ, sáng sủa như một tấm gương, trước nay

Phụ vương nàng ta luôn vì nàng ta mà tạo ra cảnh đẹp.

Khó trách Phụ vương nàng ta vì thế mà phải chạy đến Đại hội Chấn Vũ,

thì ra chính là do sợ Tiểu Công chúa của mình nhiễm gió sương của chốn
nhân gian, nên muốn đích thân đến đón về.

Mạnh Phù Dao âm thầm thở dài, không biết tại sao Hiên Viên Vận lại có

thể nhận ra Tông Việt, sau đó lại nói chuyện này với Phụ vương nàng, lỗi
cũng do nàng, ban đầu tại sao lại mềm lòng, để cho Hiên Viên Vận gặp
được Tông Việt chứ?

Sự việc đã đến nước này, có hối hận cũng muộn rồi, nếu Hiên Viên Vận

không có lòng hại Tông Việt, vậy thì còn có cơ hội tranh thủ.

Nàng hướng về phía Hiên Viên Vận cáo lui, lúc đi ngang qua gian thứ ba

của nội viện thì chợt thấy ở lương đình nơi bờ ao trong vườn hoa có người
đang ngồi dựa, đưa tay khỏa nước.

Nhìn từ bóng lưng và quần áo, hình như đây là một nam tử gầy gò, Mạnh

Phù Dao chưa bao giờ nhìn thấy nam tử nào lại có vòng eo nhỏ đến mức
như vậy, cũng chưa từng thấy qua nam tử nào lại có bóng lưng... diêm dúa
lòe loẹt đến như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.