PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 123

Tiếng thét vang chói tai như mũi khoan cứng , đâm rách Huyền Nguyên

sơn trang yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nghe thấy, tất cả mọi người đều có
phản ứng khác nhau.

Ánh mắt Tề Tầm Ý sâu thẳm, sôi trào mưu kế, tính kế, kế hoạch, đủ tất

cả các loại, duy chỉ không có sự thương hại với bi kịch của biểu muội
mình.

Tông Việt chắp tay đứng trước cửa sổ, đối mặt với bóng đêm mênh

mông vô tận, tuy ánh nhìn hắn rơi vào hư không nhưng chẳng hề mịt mờ,
tựa như dừng lại ở một nơi nào đó, có chút sợ hãi, khi nhìn thấy kiếp số
lạnh lẽo của con ngươi sau tấm màn sương đêm.

Nghe thấy tiếng thét chói tai kia, hắn từ từ vươn tay ra, động tác như vén

màn sương.

Kỳ lạ chính là, đáy mắt hắn cũng không có sự thương hại.

Mà trên một đỉnh núi xa, chàng trai áo bào tay rộng, nhàn nhã tựa vào

núi đá, vuốt vuốt một mặt gương hình dáng kỳ quái, ngắm nhìn Huyền
Nguyên sơn trang bên dưới.

Ngồi trên gối hắn là Nguyên Bảo đại nhân đón gió phất phơ, vẫn luôn

chăm chú nhìn về bóng đên phía trước, y như chủ tử mình.

Ánh mắt nó rất nghiêm túc, dáng vẻ nó rất nghiêm trang, nó đã nhìn như

vậy cùng với chủ tử nửa canh giờ rồi.

Thật ra thì, nó vốn đâu có nhìn thấy gì.

Nguyên Chiêu Hủ nghiêng đầu, rất chán ghét nhìn thú cưng giả vờ giả

vịt, đột nhiên đứng dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.