PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 124

Nguyên Bảo đại nhân lập tức lăn xuống nhanh như chớp, bốn chân

hướng lên trời, phô cái bụng hồng phấn.

Nghe thấy chủ tử cười khẽ, nói “Thật ngu xuẩn.”

Hai chân Nguyên Bảo đại nhân cào cào, chuẩn bị khóc lóc.

Bỗng nhiên chủ tử nó lại thản nhiên nói tiếp, “Ta nói Tề Tầm Ý’.

Trái tim thủy tinh bể nát trên mặt đất của Nguyên Bảo đại nhân, lập tức

lành lại nguyên vẹn.

Tiếng bước chân nhanh nhẹn từ phía sau truyền đến, như gió lướt qua

khiến lá cây lay động xào xạt, tiếng nói cô gái vang lên lanh lảnh.

“À há, tiếng thét chói tai mới vừa rồi kia âm điệu rất cao, thích hợp luyện

cao giọng.”

Bóng áo xanh vừa chợt lóe, Mạnh Phù Dao đã bò lên đến nơi, đẩy

Nguyên Chiêu Hủ ra, đặt mông ngồi xuống, nhe răng trợn mắt xoa đầu gối,
tức giận nói: “Tên kia thật lợi hại, ta dốc hết toàn bộ khí lực mới chạy thoát
được, chân va vào cây cũng không có cảm giác. Ui da, bây giờ dừng lại
mới thấy đau.”

Một hồi lâu lại nói: “Cái tên thân thích này của Bùi Viện có lai lịch như

thế nào vậy? Hình như rất lợi hại đó, huynh nhất quyết bắt ta dùng võ công
phái Huyền Nguyên ám sát hắn, cuối cùng còn có tính toán gì nữa vậy?”

Nguyên Chiêu Hủ dựa vào núi đá đút trái cây cho Nguyên Bảo ăn,

Nguyên Bảo đã quên béng mới vừa rồi mình bị bắt nạt thê thảm đến cỡ nào,
há to miệng hài lòng hả dạ chờ đồ bố thí. Nghe Mạnh Phù Dao hỏi, Nguyên
Chiêu Hủ nhếch môi châm biếm, lấy khăn tay nói “Hoàng thất.”

Ánh mắt Mạnh Phù Dao tối lại, giọng cũng trầm xuống: “Hoàng thất?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.