PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1267

Nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập ở phía bên kia bờ tường, Hiên Viên

Thịnh vội vã đi ra, bước chân lắt léo lung lay nhưng lại trầm ổn, gấp gáp
mà xiêu vẹo, Mạnh Phù Dao ác độc nghĩ, không phải hắn bị tức giận đến
mức trúng gió chứ? Nàng lại nhìn bước đi của Hiên Viên Thịnh thêm lần
nữa, đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, hắn đã luyện được công phu ngoại
gia?

Ám Mị phía dưới thấy nàng lúc này còn bất động trên đó thì có chút

nóng nảy, tiến lên ôm lấy chân của nàng, kéo nàng xuống.

Phù Dao vẫn không chịu xuống, Ám Mị ôm chặt chân nàng, cô gái mới

vừa tắm xong lại không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc váy đơn thật mỏng, mùi
hương thoang thoảng, da thịt non mềm... khiến Ám Mị cứ như vậy mà ôm
chặt, không muốn buông ra.

Mạnh đại vương vẫn còn đang nhìn chằm chằm Hiên Viên Thịnh —

nàng đang nghiên cứu bộ pháp của hắn ta, dường như nó rất có lợi đối với
nàng, có thể giúp nàng thăng cấp...

Mạnh Phù Dao hớn hở khi nghĩ như vậy, ngay sau đó thì cảm thấy nhồn

nhột muốn cười, thân thể liền mềm nhũn, nàng vịn tường ngoái đầu lại
nhìn, thấy Ám Mị vẫn còn trong y phục nữ nhân đang ôm chặt chân nàng,
tựa mặt hắn vào chân nàng, bèn run rẩy cười lên.

Xa xa, Hiên Viên Thịnh lập tức xoay đầu lại.

Phù Dao cả kinh, lập tức nhảy xuống, nàng quên mất chân của mình còn

đang ở trong ngực của người ta, cú nhảy này lại dùng sức, khiến Ám Mị
trọng thương chưa lành ngã ngửa ra sau, mà hắn vẫn không chịu buông
chân nàng, thế là Mạnh Phù Dao cũng ngã nhào xuống đất, hai người quấn
lấy nhau thành một cục.

Mạnh Phù Dao có thiên tính gà mẹ, lúc ngã lăn chợt nhớ đến vết thương

trên lưng Ám Mị chưa lành, không thể để hắn làm đệm thịt được, vội vàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.