PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1276

Hắn không cam lòng bị người khác thao túng như vậy bỗng quát khẽ,

"Hoàng hậu, vi thần thất lễ!"

"Ầm—" cánh cửa dầy và nặng vỡ toang, khiến đồ vật trong khắp viện

đều lung lay, cảnh tượng trước mặt đập vào mắt Hiên Viên Thịnh.

Tiếng nỉ non "Mau đi..." nói chưa hết nửa câu thì khựng lại, tiếng cười

nhẹ hơn nước truyền ra, xen lẫn tiếng cười trầm thấp của nam tử.

Hiên Viên Thịnh cứng đờ ngay tại chỗ.

Dưới ánh đèn sáng choang, nam tử lộ nửa thân trần đang nằm nghiêng

nghiêng trên giường, cười nói: "Nhiếp Chính vương phá hủy phong tình
của trẫm, trẫm liền đùa ngươi một chút."

Phía sau hắn, Vũ Văn Tử nghiêng người ngồi dậy, tóc dài xõa ra, khóe

mắt ửng đỏ, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ đoan trang, xấu hổ không thôi, thế
nhưng mắt mày đều hiển hiện cảm xúc của người vừa mới trải qua hoan ái.

Hiên Viên Thịnh không ngờ lại gặp phải tình cảnh lúng túng này, kinh

ngạc đứng một hồi, mới cụp mắt khom người, nói: "Vi thần thất lễ... nhưng
mà, sao Bệ hạ lại ở chỗ này..."

"Trẫm tới từ sớm rồi..." Hiên Viên Mân yếu ớt cười, khe khẽ nói, "Ừ...

trước khi ngươi đến đây lôi kéo Hoàng hậu của trẫm ra ngoài, trẫm nghe rõ
hết."

Hiên Viên Thịnh ngẩn ra, nghi ngờ nói, "Tới từ sớm."

"Đúng vậy a." Hiên Viên Mân quyến rũ cười, "Trẫm cùng Tử nhi, một

ngày không gặp như cách ba thu. Vương gia không có để ý đến trẫm?"

Hiên Viên Thịnh im lặng, ánh mắt chớp động như đang suy nghĩ, hồi lâu

nói, "Bệ hạ, như vậy không hợp với lễ nghi, ngài... quá hoang đường..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.