PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 129

Ý đi sau bọn họ một lúc, không lâu sau cũng đã đến. Chỉ thấy xe ngựa của
Tề Tầm Ý lộng lẫy huênh hoang, đi theo toàn là thị nữ xinh đẹp và vài gã
sai vặt. Chuông vàng bốn góc xe rung động phát ra tiếng đinh đang, gió
thổi khiến hương thơm lan tỏa thật xa.

Trong xe ngựa vẳng ra tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ái du dương, còn kèm

theo tiếng cười duyên của các cô gái, âm điệu bài hát nghe có chút quen
thuộc. Nàng còn đang đau khổ lục lọi trí nhớ, thì nhìn thấy thuộc hạ của
Thái phó liếc mắt với nhau, sắc mặt đều lúng túng quái lạ.

Nghĩ rất lâu mới nhớ ra được, bài hát đó hình như là bài “Lộng Tử Trúc”,

một trong mười bài hát sắc tình, hơn nữa còn là do kỹ nữ ti tiện nhất trong
kỹ viện cấp thấp mới chịu hát để giành được niềm vui cho khách hạ đẳng.
Các cô gái thanh lâu dù có chút tiếng tăm thôi cũng không thèm hát bài này.

Trong xe ngựa ấy vốn nên truyền ra điệu nhạc đoan chính cao quý của

Hoàng thất, thế mà lại truyền ra loại nhạc dâm đãng đến mức người bình
thường cũng chẳng muốn nghe, quả thật trái ngược mà.

Thuộc hạ Thái phó đều lộ ra vẻ mặt “Quá phóng đãng”. Phù Dao lạnh

nhạt thờ ơ, bất chợt nhớ đến nam tử tà khí, tỉnh ngủ như báo, kiếm pháp
như rồng, đáy mắt ẩn hiện sự lạnh lẽo.

Người như Tề Tầm Ý nên cách xa hắn một chút sẽ tốt hơn, nên nàng

tránh rất xa, tìm đến đầu nguồn suối, vừa muốn uống nước thì đột nhiên
nghe thấy phía sau có người bước đến bình bịch, giọng nói the thé “Tránh
ra, tránh ra!”

Nàng quay người lại, nhìn thấy gã sai vặt mang theo chậu ngọc, khăn, xà

phòng thơm, phèn chua đặt trên khay vàng, xem dáng vẻ là chuẩn bị múc
nước sạch cho Tề Tầm Ý rửa mặt.

Thuộc hạ Thái phó lại đồng loạt lộ ra vẻ mặt “Quá xa xỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.