PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 128

Tề Tầm Ý là con trai thứ ba, vẫn bằng mặt không bằng lòng với Thái tử.”
Nguyên Chiêu Hủ chỉ khẽ lật tay, liền đoạt lại quyền khống chế dây cương.

Phù Dao bỗng nhiên hiểu ra “Thì ra là vậy, cho nên Tề Tầm Ý chỉ cần

lấy một cái cớ, dù là cái cớ kia sơ hở chồng chất, hắn vẫn sẽ mượn cớ này
để sử dụng. Khó trách lúc đi ám sát, huynh luôn nhắc nhở ta nhất định phải
sử dụng võ công của kiếm phái Huyền Nguyên. Mà Lâm Huyền Nguyên
đối chất với Tề Tầm Ý, cho dù có đoán ra thích khách là ta, cũng không có
cách nào khai ra tung tích “đệ tử đã chết” là ta đây. Càng không thể nói là
ta đã chết như thế nào, tự nhiên trăm miệng cũng không thể bào chữa.”

Nàng liếc mắt, ánh mắt rơi trên tay Nguyên Chiêu Hủ đang nắm kéo dây

cương. Nơi lòng bàn tay có một đoá hoa sen nhỏ màu trắng, y như hoa thật.
Nàng nhướng mày cười hỏi “Cái ở lòng bàn tay huynh là gì vậy? Vết bớt
à?”

Nguyên Chiêu Hủ khẽ buông lỏng tay áo, ống tay áo lung lay rũ xuống,

phủ cả lòng bàn tay, thản nhiên cười đáp “Có lẽ vậy.”

Thần sắc hắn vẫn bình thường, nhưng Mạnh Phù Dao cảm thấy trong

khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn có vài phần quái lạ, thoáng thẫn thờ, thoáng
đau đớn, mờ mịt như sương.

Chàng trai này, từ lúc biết hắn đến giờ, vẫn luôn luôn trầm tĩnh bình

thản, trời sinh ra khí khách hơn người, có thể vượt qua giông tố, bình định
vạn vật. Vẻ mặt ban nãy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy được.

Biết mình đã đụng đến điều kiêng kỵ của hắn, nàng cười khỏa lấp, không

nói gì thêm nữa. Nguyên Bảo đại nhân thò đầu ra khỏi ngực Nguyên Chiêu
Hủ, ghen tỵ nhìn chằm chằm đóa hoa sen kia, nghiến răng ken két, điệu bộ
như muốn gặm nát cái ấn ký đó.

Lúc này đoàn người đã đến dòng suối chảy dưới chân núi Huyền

Nguyên. Mọi người dừng lại nghỉ ngơi uống nước. Đội ngũ hộ vệ Tề Tầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.