PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1448

Nàng ở ngoài thành, giữa đầy trời hoa tuyết, ngẩng đầu lên, cảm nhận tuyết
rơi xuống trên mặt, lắng nghe một khúc huân tiễn biệt, nhìn bầu trời bao la
mờ mịt chỉ một sắc màu, nhớ về đôi mắt như ngọc lưu ly, đôi môi thắm sắc
anh đào của nam tử đó; ngưòi nọ ở trong thành, áo trắng như tuyết, cầm
nhẹ huân cổ màu đỏ vàng có vân mây rồng, cây huân bóng loáng trầm dày
ở trong tay hắn lóe lên ánh sáng mờ, hắn như xuất thần đứng thổi; nhớ tới
lúc nàng ở Hoàng cung vội vàng lao đến chỗ hắn, nhớ tới lúc hỏa tiễn thiêu
đốt trên nóc cung điện, khi trường kiếm đâm sâu, cánh tay nàng đặt trên
đầu hắn, nhớ tới chiếc giường bằng thùng đựng phân mà nàng vất vả chế
tạo, nhớ những ngón tay cẩn thận lúc đắp thuốc của nàng, nhớ cái hôn dịu
dàng nơi lòng bàn tay, một thoáng ôm nhau dưới tường viện, nhớ bàn tay
khéo léo bày trò, tiếng nàng bi phẫn đập vào ngực hắn, nhớ lời nguyện cầu
lúc đèn lồng đỏ bay xuống trong cung Sùng Hưng - Lần đầu tiên trong đời,
có lẽ cũng là lần cuối cùng, chỉ có hắn và nàng cùng đón năm mới bên nhau
như thế.

Những phút giây cùng chung hoan nạn ấy, nhũng ngày tháng sau này

không gì thay thế được.

Từ giờ, nhân sinh của hắn chỉ một lòng hướng đến đỉnh cao tôn quý, xóa

sạch tất thảy tình cảm.

Tuyết rơi ngày càng dày thêm, đất trời một màu trắng xóa, giữa con

đường mòn xưa cũ đầy tuyết, có một người trên thân phủ đầy sương giá
đang thổi huân; trong núi sâu tuyết bay, cũng có một người cuốn nửa vạt áo
trầm tĩnh lắng nghe.

Khúc nhạc kết thúc, hai người đều im lặng.

Mạnh Phù Dao từ xa nhìn về hướng cửa thành, vẫn không thấy bóng ai

trên đó, nàng yên lặng một lúc lâu, rút "Thí Thiên" ra, ngón tay gõ lên bề
mặt đao đen bóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.