PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1480

"Vậy huynh chậm rãi thông khí đi, lão nhân gia ta muốn ngủ." Mạnh Phù

Dao bỏ hắn lại, bước nhanh vào phòng đóng sầm cửa lại, lẩm bẩm: "Không
yên tĩnh nổi."

Nàng muốn ngủ nhưng lại không dám cởi quần áo, bên ngoài có sói xám

lớn, trước khi sói xám lớn bỏ đi, thỏ trắng trong sáng nhất định phải hết sức
cảnh giác.

Sói xám lớn quả nhiên chưa đi, nghiêng nghiêng người dựa vào cửa sổ

phòng nàng, ánh trăng chiếu lên ô cửa giấy, phác họa khuôn mặt nghiêng
nhàn hạ phong lưu của hắn trên đó, Mạnh Phù Dao ở trong phòng tối nhìn
bóng nghiêng tinh xảo đến kinh người kia, nghĩ thầm, "Trắc mạo phong
lưu, ngọc nhân Vệ Giới(*)", có phải chính là chỉ phong tư xuất trần khắp
tiên trời dưới đất như thế này hay không?

(*) Trác mạo phong lưu: chỉ người có vẻ ngoài đẹp trai, phóng túng.

Ngọc nhân Vệ Giới: Vệ Giới, tự Thúc Bảo, người huyện An Ấp, là danh

sĩ, mỹ nam cuối đời Tây Tấn. Từ nhỏ Giới có ngoại hình nổi bật, cưỡi xe dê
vào chợ, người kéo nhau đến xem chật ních, khen là người ngọc. Cậu của
Giới là Vương Tế ca ngợi: "Châu ngọc ở bên cạnh, nhận ra hình dáng mình
xấu xí."

Bóng hình trên cửa sổ bất động, dường như đang ngắm trăng đến xuất

thần, một lúc sau nàng nghe thấy tiếng hắn vang lên bên ngoài cửa sổ,
thoáng do dự xen bất đắc dĩ: "Phù Dao, có cách nào... khiến nàng ở lại
không?"

Lòng nàng chấn động, đây là lần đầu tiên Trưởng Tôn Vô Cực nghiêm

túc bàn luận cùng nàng về vấn đề đi hay ở, trước đó, hai người đối với việc
này đều tự ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng cẩn thận tránh né từng ly từng tí, sợ
vượt qua điểm mấu chốt của nhau. Nhưng mà tối nay, người xưa nay luôn
suy nghĩ trước sau, nói chuyện làm việc đều thích quanh co uốn lượn này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.