PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1590

luôn vui vẻ một cách ngây ngô, nàng có cảm giác giống như đang nhìn một
cậu em trai nhà bên cạnh vậy.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, ngồi xuống chiếc giường rơm, Trưởng Tôn Vô

Cực nhìn nàng, lại nhìn Chung Dị, theo như hiểu biết của hắn đối với nàng,
chuyện nàng nhất định sẽ làm tiếp theo chính là đuổi người, vậy mà nàng
lại không làm thế, Trường Tôn Vô Cực suy nghĩ, nhưng vẫn cứ im lặng
không nói gì như trước.

Phù Dao ngồi xuống bên cạnh tay nải để dọn dẹp, vứt hết lương khô

trong đó đi, "Tên vô liêm si kia đã chạm vào .. không thể ăn nữa." Nàng
quay qua Nguyên Bảo đại nhân, miễn cưỡng nở nụ cười, "Xin lỗi, hại
ngươi phải đói bụng rồi. Chung Dị, ngươi đi xem có quả dại không đi."

Chung Dị đang đứng cách xa Nguyên Bảo đại nhân "Ừm" một tiếng, vội

vàng chạy ra ngoài, Nguyên Bảo đại nhân nước mắt lưng tròng ngồi ở một
góc nhìn Mạnh Phù Dao - Aaaa Mạnh Phù Dao ngươi đừng lúc trên trời lúc
dưới đất như vậy chứ, bóng ma ám ảnh trong trái tim đáng thương của ta
nhất thời khó có thể xua tan hu hu...

Trưởng Tôn Vô Cực rút từ trong lòng ra hai cái bánh mặn, cẩn thận lột

vỏ ngoài ra, nướng trên đống lửa rồi đưa cho Mạnh Phù Dao một, "Cái này
Nguyên Bảo đã nằm lên rồi, đừng chê nhé", cái còn lại một nửa cho
Nguyên Bảo đại nhân, một nửa giữ lại cho Thiết Thành còn chưa tỉnh lại.

Phù Dao xoa nắn cái bánh, cái bánh trong lòng bàn tay nàng ấm nóng,

giống như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, bánh này Trưởng Tôn
Vô Cực sau khi cứu Nguyên Bảo ra ban nãy đã không hề vứt đi, hắn trước
giờ luôn đề cao chất lượng cuộc sống nhưng chưa từng lãng phí, Phù Dao
ngơ ngẩn xoa nắn một lúc, cẩn thận xé thành hai nửa bằng nhau, "Ta ăn nửa
to, huynh ăn nửa nhỏ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.