PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1641

Hai người đã bàn bạc, thống nhất sẽ nán lại huyện Quan Nguyên một

thời gian, ở đây có khá ít Tử Phi Phong, đợi Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn
Vô Cực trải qua mấy ngày đầu trong giai đoạn dưỡng thương, hai người chỉ
cần hồi phục một chút, tỉ lệ nguy hiểm sẽ giảm xuống gấp bội.

Hàng người ở cổng thành chậm rãi di chuyển, cuối cùng cũng tới lượt

bọn họ, quan binh thô lỗ ấn "lão đạo sĩ" "gầy như que củi, xanh xao vàng
vọt" lên tường thành, hung hăng sờ từ trên xuống dưới.

Lão đạo sĩ bị chọc nhột, hi hi cười, thân mình run rẩy nói: "Ai ai, quan

gia, kẻ xuất gia chưa từng bị sờ nắn bao giờ, ngài nhẹ chút, nhẹ chút."

Mạnh Phù Dao bị xoa nắn ở đó, đối với nàng, chuyện này chẳng vấn đề

gì hết.

Chỉ là sờ thôi mà, dù sao người bọn chúng sờ là lão đạo sĩ, không phải là

Mạnh Phù Dao.

Nhưng mà lần này, nàng nhịn được, lại có người không nhịn được nữa

rồi.

Tên quan binh kia sờ xong lão đạo sĩ, đến lượt tiểu đạo đồng, lại sờ từ

trên xuống dưới một lượt, sau đó thô lỗ đẩy hắn ta ra. Lúc đẩy tiểu đạo
đồng ra, tên binh sĩ kia chợt thấy đầu ngón tay trái hơi đau nhói, song chỉ
một chút mà thôi, cảm giác như bị kiến cắn vậy, nên cũng không để tâm.

Tiếp đó đến lượt ông già gầy gò, sau khi lục soát xong, ngón tay phải của

tên binh sĩ dường như hơi tê tê, cũng chỉ trong nháy mắt.

Cảm giác ấy quá nhanh, tên binh sĩ bận tới tối mặt, thấy mấy kẻ này

không có thứ gì béo bở thì cũng không có tâm trạng để ý tới bọn họ.

Ba ngày sau, hai tay kẻ này thối rữa, đương nhiên, đấy là chuyện sau

này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.