Cuối cùng tới phiên Thiết Thành, người hầu đương nhiên phải vác theo
tay nải, tay nải đương nhiên phải cẩn thận lục soát, lúc mở ra, bên trong chỉ
có đạo bào đã hơi bạc màu, bùa chú, giấy vàng, kiếm gỗ, một đống thứ linh
tính, lộn xộn, tên binh sĩ lật lên lật xuống, lật thật lâu mà không thấy có gì
đáng tiền, tức giận hừ một tiếng ném tay nải đi.
Tay nải vừa bị ném đi, đồ đạc liền văng ra đầy đất, tay nải trống rỗng bay
lên không trung, Mạnh Phù Dao chìa tay ra đỡ, tên binh sĩ vô tình quay đầu
lại, thấy phần dưới tay nải trĩu xuống.
Y lập tức duỗi tay ra bắt lấy, xé tầng dưới ra, bắt được một thứ đen
nhánh.
"Ha ha đây là cái gì? Mèo sao?”
Sợ bị phát hiện, Nguyên Bảo đại nhân đã được giấu giữa hai lớp vải,
đang nằm như xác chết trên tay binh sĩ kia, nghe vậy liền đảo mắt, đừng
đem mèo ra làm nhục ta chứ!
"Quan gia, đó là chuột trừ tà, vật bắt yêu quái của bần đạo!" Mạnh Phù
Dao vội vàng chạy qua.
"Chuột bắt yêu sao?" Tên binh sĩ ha ha cười lớn, năm ngón tay vừa sò
vừa nắn, đến mức Nguyên Bảo đại nhân kêu lên chít chít.
"Á, ngài đừng!" Mạnh Phù Dao kêu lớn, "Đó là vật kiếm cơm của bần
đạo... quan gia hạ thủ lưu tình!"
"Ngươi bảo ta đừng là ta sẽ đừng à?" Tên binh sĩ kia nghiêng đầu liếc
nhìn Mạnh Phù Dao, dùng sức xách hai cái tai Nguyên Bảo đại nhân lên,
"Nghe nói mèo đen trừ tà, chưa từng nghe qua chuột đen trừ ta, phép thần
kì gì vậy? Có thể giúp chúng ta tóm được tên hung thủ giết người đáng chết
kia không nhỉ?"