PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1666

Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, giọng trầm tĩnh,

"Phù Dao, không biết cũng có cái tốt của không biết, bất luận ra sao nàng
vẫn còn có ta."

Mạnh Phù Dao mỉm cười gật gật đầu, nắm lấy bàn tay của hắn, cảm thấy

hơi ấm từ bả vai dần dần lan truyền khắp cơ thể.

Thâm tâm lạnh lẽo, nên lại càng cảm nhận rõ sự ấm áp mà người ấy

mang lại.

Thế sự vô tình, con đường phía trước giá buốt đến nhường nào.

Đều nhờ có tình yêu của hắn, nàng tựa như người bị vây trong bão tuyết

được kịp thời sưởi ấm. Dựa vào ánh lửa rực rỡ luôn luôn thắp sáng trên con
đường gập ghềnh này, trái tim nàng mới không bị đóng băng.

Phù Dao cúi người xuống, dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên mặt

người kia, chỉnh sửa lại y phục gọn gàng cho ông ta, sau lớp bụi đất nhọ
nhem là một khuôn mặt đàn ông trung niên cũng được có thể xem là chính
trực phúc hậu, chỉ là, ai nói người chính trực không có lúc phạm sai lầm
chứ? Có lẽ chính vì sai lầm này mà ông ta cả đời canh cánh trong lòng,
thậm chí cam tâm tình nguyện hi sinh vì một người mang khuôn mặt tương
tự, chỉ để được giải thoát.

Mạnh Phù Dao và Trường Tôn Vô Cực bốn mắt nhìn nhau, buông thi thể

xuống, cùng đứng dậy.

Một hồi lâu sau, tiếng hét thất thanh của cai ngục vọng đến khi phát hiện

cả hai ngục thất đều đã bị hủy, tên đạo sĩ và lão già vốn bị nhốt ở đây đều
đã biến mất tăm, chỉ còn lại một xác nằm trên nền đất, hắn tức tốc đi bẩm
báo lên cấp trên. Ngục thất bị hủy một cách kì lạ, tri huyện Quan Nguyên
không dám chậm trễ một giây lại vội vã đi báo với Tử Phi Phong, đại đội
Tử Phi Phong rầm rập phi ngựa chạy như điên tới đại lao của Quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.