PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1688

Chưa ai từng nghe qua một khúc đàn như vậy, nhịp điệu linh hoạt kỳ ảo

cùng âm thanh du dương mị hoặc như hòa nhập vào nhau, chưa nói đến thủ
pháp vi diệu cỡ nào, chỉ dựa vào ngũ âm biến ảo diệu kì như vậy, đã xứng
được tôn xưng là thiên hạ đệ nhất rồi.

Mà có thể tấu lên khúc nhạc này, rốt cuộc là người thanh tao thoát tục tới

mức nào?

Khúc tỳ bà vừa dứt, rèm châu trên khoang thuyền đột nhiên được vén

lên, tiểu nô tỳ vận váy áo xanh nhanh nhẹn ló đầu ra, trên tay cầm một
bông hoa ngọc lan, khẽ cười nói: "Không biết các vị lão gia ở đây có ai
nguyện ý lên thuyền cùng cô nương nhà chúng tôi... vui vẻ một đêm?"

Nghe được bốn chữ cuối cùng đó, đám người đồng loạt lộ vẻ khao khát,

gần trăm con mắt dán chặt vào khoang thuyền, thân dưới trở nên căng
cứng.

Tiểu nô tỳ nọ cười khúc khích, giơ bông hoa đang cầm trong tay lên cao,

lướt qua con mắt của những kẻ trên bờ, mở lời: "Người nào giành được
hoa, người đó được lên thuyền."

Đóa ngọc lan được tung lên không trung.

Trên bờ lập tức nhảy vọt lên mười bóng người.

Âm thanh va chạm vang lên, thoạt tiên là phát ra từ da thịt, sau đó là

tiếng gươm đao.

Lát sau có tiếng mắng to: "Chết tiệt, lũ Thiết Vệ các ngươi lại dám đến

đây tranh giành sao?"

"Khốn kiếp, ngươi đến thì được, bọn ta đến thì lại không được sao?"

"Đây là Nam thành!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.