PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1700

trước mặt Manh vương thêm một giây nào, chỉ sợ Mạnh vương chọn trúng
mình để "nói chuyện".

Mạnh vương lúc này lại ung dung đứng dậy, dõi mắt nhìn Thừa tướng

đại nhân đang bị khiêng đi, cất giọng tiếc nuối: "Ai dà, vốn định cùng Thừa
tướng đại nhân nói chuyện phải trái, nếu được còn có thể niệm tình hữu hảo
giữa hai bên mà cho qua chuyện lần này, bây giờ xem ra... thật chẳng có
chút thành ý nào hết."

Bầu trời trước mắt quan quân Toàn Cơ như sụp đổ.

Mạnh vương trầm ngâm lắc đầu ra vẻ nuối tiếc, thở dài một tiếng, hai tay

chắp sau lưng thong dong quay người lại, lúc này chân của nàng hình như
đã hết trẹo rồi, cổ chân cũng không còn đau nữa, không những vậy thân thủ
còn vô cùng nhanh nhẹn, hắc mã cách đó hơn một trượng, vậy mà nàng chỉ
vừa nhấc chân lướt nhẹ đã yên vị trên lưng ngựa rồi, bóng dáng tuyệt đẹp
nhảy lên không trung tựa như mây nhẹ rời núi, thế nhưng lại khiến cho
không gian trước mắt quan quân Toàn Cơ tối sầm lại.

Bầu trời lại một lần nữa sụp đổ tan tành.

Quả nhiên... thiên hạ đệ nhất vô sỉ.

Triều đình Toàn Cơ vốn định long trọng tiếp đón Thái tử điện hạ cùng

Mạnh vương coi như nhận lỗi chuyện hai người "bị tập kích bắt cóc" trên
đất Toàn Cơ, lại đặc biệt phái thêm các quan viên khiêm tốn nhã nhặn trực
tiếp ra mặt, bày tỏ thành ý mong được dừng chuyện này tại đây, không ngờ
Mạnh vương thực sự kiên quyết không cho bọn họ cơ hội này, còn chưa kịp
mở lời cũng như giải thích gì đã bị chặn họng, rõ ràng là một lòng muốn
làm khó Hoàng triều Toàn Cơ.

Thất quốc tồn tại một Mạnh vương càn rỡ vô sỉ song lại nắm trong tay

thế lực chính trị hùng hậu vững mạnh bậc nhất như vậy, quả thực là một nỗi
bi ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.