PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 173

“Thái tử Vô Cực” Mạnh Phù Dao bật cười, kể từ khi ta đến Đại lục Năm

châu, tên người này đã nghe đến rữa cả tai rồi. Cái gì mà con vua giáng
trần, thần đồng tuyệt thế, tao nhã vô song, trí tuệ thiên nhân… Vậy còn là
người sao?”

Nói đến đây lòng nàng khẽ rung động, mang máng nghĩ đến điều gì đó,

nhưng suy nghĩ trong đầu chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến không bắt được.

Nguyễn Chiêu Hủ khẽ mỉm cười, lời ngắn ý nhiều đáp “Là người”.

Hắn ngừng một chút, chợt nghiêm túc nói “Phù Dao, Yến Kinh sắp nổi

lên đại loạn. Sau khi vào Kinh, ta chưa chắc có thể ở bên cạnh nàng, nàng
chắc chắn có thể bảo vệ tốt cho mình chứ?”

Mạnh Phù Dao quay đầu nhìn Nguyễn Chiêu Hủ, vẻ mặt hắn rất hiếm

khi thận trọng như vậy. Tuy nhiên, nàng không thể nào bỏ qua chuyến đi
Yến Kinh. Dịp mừng thọ Hoàng đế Thái Uyên, là một cơ hội tốt để lấy
được Thông Hành Lệnh. Có một số xứ thần phải vượt biên, ví như Phù
Phong quốc muốn đến Thái Uyên cần đi qua hai nước là Vô Cực và Tuyền
Cơ, may mắn mà nói, nhân cơ hội này có thể lấy được bảy tám cái Thông
Hành Lệnh.

“Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ cả đời sẽ lệ thuộc vào huynh” Nàng

phủi bụi trên y phục xuống “Yên tâm, ta có thể làm được”,

Nàng kiên quyết can đảm ra đi - Cuộc đời này của nàng từ trước đến nay

đều do nàng quyết định, cho dù có đi qua phong cảnh đẹp, nhưng nàng chỉ
có thể là khách qua đường mà thôi.

Phía sau, Nguyên Chiêu Hủ đăm chiêu, chăm chú nhìn theo bóng lưng

nàng thật lâu.

Ánh hồng mỏng manh nhô lên nơi cuối chân trời xa xa, nắng mai bắt đầu

ló dạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.