PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1758

thế trừng ra, cố kêu lên như cầu cứu. Mạnh Phù Dao suýt chút nữa nghĩ
rằng khuôn mặt mình đã làm ông ta sợ đến chết. Ông ta cố gắng nói gì đó,
liên tục cố gắng để phát ra âm thanh dù chỉ một chút, cả người cựa quậy co
rút liên tục như thể muốn trốn khỏi nàng, thế nhưng cơ thể ông ta càng lúc
càng không động đậy được, chỉ còn run rẩy. Thấy vậy, Mạnh Phù Dao xác
định đây là biểu hiện của trúng gió.

"Người sắp chết rồi còn chạy ra ngoài làm phiền người khác!"

Sau lưng nàng bỗng nhiên có tiếng mở cửa, một người phụ nữ mặc quần

áo lếch tha lếch thếch bước ra ngoài, miệng không ngừng lải nhải: "Lão già
điên, nửa đêm canh ba không ngủ, cả ngày chỉ muốn đi ra ngoài" rồi hùng
hục bước đến chỗ Mạnh Phù Dao, kéo cả người lão thái giám ra khỏi nàng,
từ đầu đến cuối không thèm nhìn nàng, lôi xềnh xệch lão thái giám, mở cửa
rồi vứt vào trong, khi bước vào đóng cửa còn đánh rầm một cái để cho cả
cái cổng rung liên hồi.

Mạnh Phù Dao nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, quay lại nói với

Trưởng Tôn Vô Cực: "Lần đầu tiên ta biết mình bị vô hình đó".

Trưởng Tôn Vô Cực không nói gì, chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm mặt

đất, không biết nghĩ đến điều gì, mặt hắn bỗng trắng bệch. Mày càng ngày
càng nhăn, có chuyện gì đó làm cho hắn chấn động, không thể tin, cùng với
đó là sự túc giận ngập tràn.

Mạnh Phù Dao hầu như chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy, vô cùng

kinh ngạc, bèn cúi đầu nhìn mặt đất Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên giơ
chân, có vẻ như hắn định xóa đi bức tranh trên mặt đất, nhưng vừa giơ chân
lên thì lại dừng lại, đặt chân xuống.

Mạnh Phù Dao đứng tại chỗ, nhìn kỹ bức tranh trên mặt đất.

Vừa lộn xộn, vừa trừu tượng, giống như là trẻ con vẽ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.