PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1791

đen tối không ánh sáng của ta, làm gì còn cơ hội gặp lại nữa.

Nàng nảy ra một ý tưởng, nói: "Ngươi đưa ta đi xem thế giới bên ngoài

đi, ta muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.”

Nàng định chờ hắn đưa nàng ra ngoài, nhân lúc hắn không để ý, nàng sẽ

trốn đi, từ đó, nàng được tự do.

Hắn đồng ý, dùng áo choàng che cho nàng, ôm nàng ra ngoài, nhìn từ kẽ

áo choàng, nàng thấy nơi nhốt mình năm năm qua chỉ là một căn phòng
nhỏ, trước tủ có tấm rèm che khuất, giờ được thấy ba cổng vào bên ngoài
cung, thấy tường vàng của Hoàng cung và cổng cung đỏ sậm, nhìn thấy
những cung nữ áo xanh và thái giám áo tím đi ra đi vào.

Nàng vô cùng vui vẻ, chỉ cần được ra khỏi cung, nàng có thể trốn đi rồi.

Bỗng nhiên, hắn đứng sững lại.

Hắn đứng thẳng người, giống như đang lắng tai nghe tiếng gì đó, nàng lo

lắng, cựa quậy, hắn giữ đầu của nàng lại, ấn xuống rất mạnh, nàng lo sợ
không dám cựa quậy nữa.

Sau đó, nàng nghe thấy tiếng thì thầm của hắn, hắn cúi đầu nói nhỏ: "Ta

có chuyện gấp cần xử lý bây giờ, ta đưa ngươi về trước, lần sau ta đến đón
ngươi được không?"

Nàng hơi thất vọng, thế nhưng, tự do của mình do người khác quyết

định, chỉ có thể gật đầu, hắn đưa nàng về căn phòng nhỏ ấy. Mẹ vẫn chưa
về, nàng dựa vào cửa sổ, nhìn hắn bay qua tường ngơ ngác, trong mắt tràn
đầy niềm ao ước được tự do như chú chim nhạn bay trên cao, bỗng hắn
quay đầu nhìn nàng.

Thiếu niên bay giữa không trung, ánh mắt tỏa sáng, nhìn nàng mấp máy

môi hình, nàng hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.