PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1794

Kế đó, nàng nhìn thấy một đôi mắt.

Một đôi mắt sáng long lanh, không phải màu đen kịt mà là một màu nâu

nhẹ, đôi mắt sâu thẳm như vực biển, lại lấp lánh như ngọn núi ở phía xa,
trong sáng, linh động.

Một đôi mắt vô cùng đặc biệt, không hiểu sao ánh mắt ấy cứ nhìn chằm

chằm nàng, không ấm áp như đôi mắt của người thiếu niên kia, cũng không
phải ánh mắt đau khổ của mẹ, mà là ánh mắt vô cùng kỳ lạ, sâu không thấy
đáy.

Cô bé đó đưa tay bóp mặt nàng, tỏ vẻ khinh bỉ, "Ngươi là ai? "

Lần này không thể nói dối cho xong chuyện, nàng im lặng quay mặt đi.

Cô bé đó không hỏi lại nữa, nhìn khắp người nàng rồi nhìn xung quanh,

như hiểu ra chuyện gì đó, gật đầu cười một cách lạnh lùng: “Tốt lắm! Tốt
lắm!"

Cô bé đó nhìn xuống, thấy một nửa tấm bản đồ của Toàn Cơ, ánh mắt

sáng ngời của nàng ta bỗng thay đổi, nhìn kỹ tấm bản đồ, xem đi xem lại,
nhắm mắt lại suy nghĩ, sau đó định cất nửa tấm bản đồ đó vào trong áo.

Nàng thấy vậy vội vàng thò tay ra cướp lại, móng tay dài của nàng vô

tình cào vào mu bàn tay của nàng ta, khiến tay nàng ta bị rách vài đường
rướm máu.

Nàng không thèm nhìn, vội vàng ôm tấm bản đồ vào lòng.

Cô Công chúa đó bị hành động của nàng làm cho giật mình, có lẽ không

nghĩ rằng nàng dám cướp đồ từ trong tay mình, nhướn mi lên, không còn
vẻ ôn hòa lúc nãy mà nhìn nàng tràn đầy sát khí, khiến cho nàng dù đang
mang linh hồn người trưởng thành cũng thấy sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.