PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1796

Mong là hắn có thể đến, cầu mong hắn có thể đến...

Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, lần này nàng không động đậy

nữa, nàng biết đó là bước chân của mẹ, có chút gấp gáp.

Sau tiếng bước chân của mẹ, còn có tiếng bước chân của một người nữa,

tiếng bước chân đó cũng rất quen thuộc, nàng căm ghét, vô cùng căm ghét.

Cả người nàng bỗng run lên, lúc nóng lúc lạnh, như có hạt cát mài mòn

thân thể, mài mòn máu thịt thịt của nàng, cổ họng như bị xé rách.

Đừng mà! Đừng mà! Đừng mà!

Có tiếng nói từ bên ngoài lúc có lúc không vọng lại.

"Nương nương truyền ta đến, ta tất nhiên sẽ đến ngay, nhưng không biết

có chuyện gì, Lộ công công, ngài có thể giúp đỡ, cho ta biết chút thông tin,
để ta biết đường xoay sở được không?"

"Là chuyện tốt, ngươi cứ yên tâm mà đi gặp nương nương."

Một tiếng nói trung hậu vang lên.

"Lần nào cũng nhờ ngươi giúp đỡ." Giọng mẹ mang theo chút run run

khi khóc: "Sinh con ra ít nhiều cũng nhờ sự giúp đỡ của ngươi... cũng
không biết cảm ơn ngươi như thế nào."

“Chuyện này cũng không có gì đáng nói." Giọng nói trung hậu, nghe lúc

nào cũng cảm thấy đó là người hiền lành, thế nhưng nàng lại cảm thấy vô
cùng giả dối, máu trong người dâng lên cuân cuộn, nàng cảm thấy ghê tởm,
thấy buồn nôn, nhưng bị nghẹn lại ở cổ họng không nôn ra được, nàng cảm
thấy không thể thở nổi, như người chết đuối giãy giụa song vẫn chìm dần
xuống mà lại không chìm hẳn xuống tận đáy, chỉ có thể giãy giụa trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.