PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1842

lôi nàng đi... Trưởng Tôn Vô Cục cả đời quyết đoán, đứng trước sự việc
này lại trở thành một người vô cùng mâu thuẫn.

Nàng cất tiếng thở dài, đẩy hàng cây hai bên ra rồi đi vào trong.

Trưởng Tôn Vô Cực đi theo sau nàng, Tông Việt thì dừng lại.

Trưởng Tôn Vô Cực ngoảnh lại nhìn Tông Việt, "Có những chuyện che

đậy lâu năm sẽ trở thành ung nhọt, chữa trị tận gốc ung nhọt lở loét hay là
để nó ăn sâu vào tim, ngươi hãy tự mình chọn!"

Tông Việt nhắm mắt lại, lặng lẽ lướt qua lùm cây.

Mạnh Phù Dao đã sải bước qua tường hoa, đẩy cửa cung ra, đi trên mặt

đất phủ đầy bụi bặm, trên bụi đất còn có dấu chân người, đó chính là dấu
chân mà Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực để lại trong đêm tối hôm
đó.

Chỉ vừa mới nhìn liền thấy ngay chiếc tủ ở sau màn.

Chiếc màn màu đen, cũ kĩ, đã trải qua thời gian mười bốn năm, phủ đầy

bụi bặm.

Chiếc tủ khép một nửa sau màn, giống hệt như bức tranh thứ hai mà lão

Lộ vẽ.

Trưởng Tôn Vô Cực quay đầu đi.

Tông Việt tựa vào cửa, cánh cửa đó quả thật rất bẩn, toàn là bụi và mạng

nhện, nhưng Tông Việt dường như mặc kệ, cả người chìm trong ánh sáng
vàng xám vằn vện mơ hồ.

Mạnh Phù Dao bỗng lặng im không nói, chui vào trong tủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.