PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1850

Hơn mười năm trước, trên sườn núi Phong Hồ, dưới rừng bách xanh, đứa

trẻ bé nhỏ đó được đặt vào giỏ tre, trôi theo dòng nước, hắn đứng trên sườn
núi, nhìn thấy chiếc giỏ đó lúc chìm lúc nổi theo từng con sóng, trôi vào
trong ánh tráng tròn to, lúc ấy đúng dịp trung thu, trăng sáng tròn đầy rực
rỡ chiếu rọi bốn bề, dưới sườn núi, sóng nước trong veo loang loáng dập
dềnh, sáng chói đến nỗi hắn nhìn không rõ phương hướng chiếc giỏ đó đã
trôi đi.

Khi đó trong lòng hắn chứa đầy nỗi phiền muộn, không biết tương lai

mình sẽ như thế nào, nhìn thấy đứa trẻ trôi theo dòng nước, tưởng rằng
mình đã giải thoát cho đứa bé ấy.

Có ngờ đâu, đó chính là thành lũy mà hắn dựng lên cho chính mình.

Tông Việt lặng im, dung mạo hắn lúc này đây hết sức ma mị, đôi ngươi

như hai viên ngọc lưu ly, tóc dài đen nhánh, sắc môi đỏ như ánh lửa cháy
bừng, một vẻ đẹp diễm lệ rạng ngời tỏa sức nóng hổi, nhưng lại có chút
nhợt nhạt trắng bệch, lạnh giá như ánh trăng.

Hắn của năm đó không có lý do nào để bảo vệ nàng, chỉ có lý do làm tổn

thương nàng.

Nếu phải truy cứu những lỗi lầm của Tông Việt, chi bằng truy cứu bé gái

tám tuổi đã nhốt nàng trong chiếc tủ kia.

Nghi vấn chìm trong những năm tháng đằng đẵng đã được giải đáp,

những dồn nén trong lòng lại không thể lập tức giải tỏa, bất luận thế nào,
nghĩ đến dáng vẻ Tông Việt thờ ơ nhìn Hứa Uyển bị hành hình mà không ra
tay cứu giúp, trong lòng Mạnh Phù Dao không khỏi chán nản. Nàng nhẹ
nhàng vuốt lên xương cốt của Hứa Uyển trong tay, rất lâu sau cất tiếng lạnh
lùng: "Ta vẫn giữ câu nói đó, người tùy theo ý trời, ân oán đủ rồi, tất cả xóa
hết".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.