PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1867

con, chúng con cũng chưa từng làm chuyện gì với người cả, người lại hại
con như vậy... người hại con như vậy..."

"Ta hại con thế nào?" Phượng Toàn thản nhiên nhìn nàng ta: "Tịnh

Phạm, ta vốn không bận tâm chuyện con ép buộc thiên tử để ra lệnh chư
hầu, con có thể làm được như thế này, ta thật sự rất hài lòng, quả thực cho
tới lúc nãy...", Phượng Toàn chỉ vào thánh chỉ vừa mới điền tên, mực vẫn
chưa khô, "Nếu con có thể đánh đuổi được Phù Dao, tên ghi bên trên thánh
chỉ này vẫn là của con".

"Người..."

"Trẫm nói với con rồi, thứ trẫm cần chọn là một Hoàng đế, một Hoàng

đế thực sự đủ sức mạnh, có thể ngồi vững trên Hoàng vị Toàn Cơ."

Phượng Toàn lặng im rất lâu sau đó, bình thản lên tiếng, "Trẫm cũng đã

lên ngôi như thế".

Lấy Hoàng vị làm mồi nhử, dẫn dụ các con tàn sát lẫn nhau, ai là kẻ

mạnh cuối cùng, người đó làm vua, giống như nuôi sâu đôc trong nồi gốm,
hoặc là huấn luyện sói trong rừng hoang, bởi kẻ tắm trong máu thịt tàn sát,
kẻ đứng trên đỉnh núi kêu trăng, chắc chắn là con thú hung dữ nhất, tàn bạo
nhất, có khả năng dẫn dắt bầy thú nhất!

Còn mạng người, còn tình thân, so với tồn vong của một nước, trong

lòng Phượng Toàn đó chỉ là một cái hạt cát mà thôi.

Đây chính là sinh tử Hoàng quyền.

"Được... được... được!" Sau sự im lặng như chết người đó, bỗng nhiên

Phượng Tịnh Phạm cười đến điên cuồng, cười đến mức lệ chảy đầy mặt,
châm biếm nói, "Được, Phụ hoàng tốt của ta! Nực cười là trước kia ta còn
xem thường người, tưởng rằng mình luôn khống chế được người, còn cùng
Mẫu hậu khinh thường người yếu đuối vô dụng! Ta còn cảm thấy rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.