PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1889

Lời nói của nàng vừa dứt, hai mắt Phượng Toàn trợn ngược lên, không

thể thốt ra một câu nào nữa, liền ngất lịm đi.

Mạnh Phù Dao bình tĩnh nhìn ông ta, ánh mắt đen sâu như những đám

mây mờ mịt đang bay ở cuối chân trời. Toàn Cơ, Toàn Cơ, bắt đầu từ hôm
nay trở đi, cuối cùng cũng không còn xuất hiện cái Hoàng tộc quái đản này
nữa rồi. Hứa Uyển! Hứa Uyển! Từ hôm nay trở đi, trong tôn điện này chỉ
có bài vị của Người! 

Rất lâu sau đó Phượng Toàn mới tỉnh lại.

Khi ông ta tỉnh lại, trước mắt là một mảng tối tăm mù mịt. Lúc đầu ông

ta tưởng rằng mình đã mù, sau đó nhìn thấy đối diện có hai đốm ánh sáng
yếu ớt mờ nhạt, mới biết là trời đã tối rồi.

Có điều, ánh sáng yếu ớt mờ mờ ấy là mắt người, là Mạnh Phù Dao vẫn

chưa hề rời đi.

Phượng Toàn nằm ở dưới đất, vẫn là tư thế trước khi ngất đi ấy. Cả người

ông ta lạnh toát, ngây ngốc nằm đó, giờ phút này ông ta mới thấu hiểu nỗi
hận thù sâu nặng đến nhường nào trong lòng Mạnh Phù Dao. Ông ta vốn
lầm tưởng rằng những chuyện đó trong cung nhìn mãi thành quen không có
gì cả. Ông ta vốn lầm tưởng Mạnh Phù Dao chưa chắc có thể nhớ lại được
những chuyện đã xảy ra trước lúc năm tuổi. Ông ta vốn lầm tưởng rằng
ngôi vị Hoàng đế chí cao vô thượng kia đủ để lấp bằng những bi phẫn và
thù hận, thế nhưng ông ta đã nghĩ quá đơn giản về Mạnh Phù Dao.

Ông ta cũng nghĩ quá đơn giản về nhân tính, ân oán, đau khổ trên thế

gian này.

Ông ta không biết, thứ quan trọng nhất thế gian đối với ông ta mà nói

chính là Hoàng quyền, nhưng đối với một số người mà nói, thứ quan trọng
nhất chính là hồi ức trong tâm tưởng con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.