PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1929

Tất thối!

Đã vậy lại còn là một chiếc tất thối bảy ngày chưa giặt!

Mạnh Phù Dao nàng đây, Vô Cực tướng quân tôn quý nàng đây, Mạnh

vương của Đại Hãn, quốc sư Hiên Viên, Đại Uyển nữ đế Mạnh Phù Dao!

Bị nhét, tất thối, vào mồm!

Mạnh Phù Dao phát điên, nàng nghiêng mắt nhìn chuột mập trong lòng,

Nguyên Bảo đại nhân ban nãy còn ở trong lòng nàng, do lão già vác nàng
chạy nên bị lăn một đường, bây giờ mới khó khăn đổi gió nhắm mắt bò lên.

Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyên Bảo đại nhân mau mau giải

thoát bổn tiểu thư khỏi cơn ác mộng mang tên tất thối này. Ấy vậy mà
Nguyên Bảo đại nhân lại làm bộ kinh khủng - không đâu, sẽ ngạt chết
Nguyên Bảo đại nhân cao quý nó mất!

Ánh mắt Mạnh Phù Dao chuyển sang đen sẫm - không làm, thật sự

không làm? Mi dám chắc là mi không làm? Mi chắc chắn mi nhất quyết
không làm và tuyệt đối không sợ hãi với bất kỳ hậu quả nào do từ “không
làm” này gây ra?

Nguyên Bảo đại nhân lập tức tỏ vẻ vô tội, đã ai nói “không làm” đâu? Vì

người dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng vạn chết không từ.

Nó gian nan bò lên - lão già lửa đỏ kia chạy quá nhanh, thậm chí với tốc

độ chạy của lão thì ngay cả hít thở cũng khó khăn, bất kỳ động tác nào
cũng giống như đang chiến đấu với vòi rồng, Nguyên Bảo đại nhân lông
trắng chiến đấu trong “phi trường”, khó khăn lắm mới bò được gần đến
chiếc tất thối, vẫn chưa kịp giơ chân lên lấy thì một cánh tay từ trong không
trung thò đến túm nó vứt ra đằng sau.

“Chíiiip...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.