PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1964

“Liễu mà dài như thế này, người trong thiên hạ chết hết cho rồi.”

“Phong thái bước đi! Phong thái bước đi!”

Lôi Động trợn đôi mắt trâu, “Không phải thảo luận dáng người của ta!”

“Hứ,” Mạnh Phù Dao xòe tay ra, ngài không giải huyệt cho ta, ta làm sao

có thể thể hiện phong thái bước đi cho ngài?”

Lôi Động chớp chớp mắt, giơ tay giải huyệt nửa người dưới cho nàng,

Mạnh Phù Dao vẫn chưa kịp vui mừng thì Lôi Động đã điểm huyệt nửa
người trên của nàng.

“Đi cho ta xem.”

Lão già híp mắt lại đợi kiểm nghiệm thành quả.

Mạnh Phù Dao nở nụ cười hở nửa hàm răng theo cách vừa mới học với

lão, đứng dậy thướt tha bước ra ngoài.

Trưởng Tôn Vô Cực đang ngồi trên đỉnh một hòn đá ở chỗ xa xa bắt đầu

ho mãi không thôi.

Ở dưới sườn núi Vân Ngấn ngẩng đầu nhìn cũng loạng choạng.

Diêu Tấn đập đầu vào cây vang lên tiếng binh binh binh.

Nguyên Bảo đại nhân nhanh như bay chạy đi tìm dây thừng chuẩn bị tự

vận.

Một lúc sau, Lôi Động không thể chịu đựng được nữa hét lên: “Đứng

lại!”

Mạnh Phù Dao xoay người, nhìn thấy lão già đang lấy tay che mắt, đầu

nàng ngẩng lên trời nước mắt lăn dài khóc than:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.