PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1985

hắn ta, nhưng mà cứ dâng bảo bối mà mình khó khăn lắm mới giành được
cho người ta như vậy, sau này phải sống thế nào?

Vị thiếu niên đã cất con vật kia đi.

“Tráng sĩ!”

Một tên võ sĩ nhào về phía trước, bò trên đất ôm lất chân của người thiếu

niên kia, ngẩng đầu khóc lớn, “A a a ngài không thể cướp lấy tiền để duy trì
mạng sống của chúng tôi, lão nương tám mươi tuổi nhà tôi còn đang mong
ngóng bán cái này được tiền để chuẩn bị đồ cưới gả đi lần nưca, người lấy
đi mất rồi lão nương sẽ không gả đi được, lão nương không gả đi được, ta
lại phải nuôi lão, mà ta thực sự không nuôi nổi, nhà ta một ngày ăn ba bữa
cám còn phải chia theo số lượng đầu người... Cầu xin người tha cho có
được không...”

“Tráng sĩ!” Một tên nữa lại đến ôm lấy eo của thiếu niên đó, “Ta thật

đáng thương phải bán cả quần đi mới mua được cái giá này, tiến giá vẫn
còn nợ người ta, vợ của ta vẫn còn ở đó làm vật thế chấp, ngài không trả ta
thì vợ ta sẽ bị bán vào kỹ viện rơi vào biển lửa hu hu...”

“Tráng sĩ!”

Một người khác nắm lấy góc áo của thiếu niên đó, nước mắt giàn giụa

chỉ vào bộ quần áo rác nát của mình, “Đáng thương cho ta, cha ta bán đi
toàn bộ lương thực trong nhà mới có thể sắm cho ta được một chiếc quần
để mặc ra ngoài, ba muội muội của ta lớn cả rồi mà vẫn phải trần truồng chỉ
có ga giường làm bằng sợi bông để che, không thể ra khỏi nhà, người
không trả lại cho ta, người cha ở nhà và ba người muội muội của ta phải cởi
truồng qua mùa đông đấy...”

Tráng sĩ bị láy động rồi, tráng sĩ khóc sụt sịt rồi, tráng sĩ ngẩn đầu lên

trời thở dài rồi, trên đời này vẫn còn người nghèo như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.