PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 1994

Mạnh Phù Dao ngạc nhiên không thôi, quay đầu lại nhìn không thấy ai,

nàng khẳng định lúc nàng chạy đi Lôi Động và Trưởng Tôn Vô Cực chắc
chắn có chạy theo, nhưng trong khoảnh khắc nàng phát hiện ra Kim Cương,
dường như đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Nàng nhìn khắp bốn phía, trong thung lũng cây cối um tùm tối tăm, xung

quanh đều là thực vật cổ quái, mặt đất hơi hơi ẩm ướt, cũng gần giống với
góc phía Đông.

Lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, nàng chạy như điên một hồi đến

dưới vách đá rồi leo tằng tằng tằng lên phía trên, mới leo được một nửa, đột
nhiên trước mắt nàng xuất hiện ánh sáng màu vàng, có một thứ từ trên vách
núi rơi xuống, mang theo một cơn gió hôi hám.

Mạnh Phù Dao nghiêng đầu tránh, vừa tung mình đã bay qua ba trượng,

nàng giơ đao cầm trong tay ra, thứ đó lại nhanh chóng thu nhỏ lại, vậy mà
có thể nhanh hơn đao của nàng một phút.

Mạnh Phù Dao kinh ngạc, đây là thứ đồ gì vậy, nhỏ nhỏ dài dài, dường

như còn có phân nhánh, vừa giống rắn vừa không giống.

Nàng bám víu vào vách núi, hít vào thở ra một ngụm chân khí, muốn

thổi màn khói màu xanh ở đó ra, với công phu của nàng hiện tại, đừng nói
đến thổi khói, ngay cả thổi người cũng không phải là không thể, vậy mà lại
không thổi thứ đó đi được, nàng chỉ thổi nó thành trong suốt chứ Không
khiến nó bị tản ra.

Xung quanh bốn bề an tĩnh, mang máng có tiếng trầm thấp truyền đến từ

trong thung lũng, tiếng thì thào the thé, nghe không rõ là tiếng gì lượn lờ
trong màn sương mù dày đặc, có phần kì dị, Mạnh Phù Dao căng cổ họng
hét: “Trưởng Tôn Vô Cực là huynh sao? Vân Ngấn! Vân Ngấn huynh ở
đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.