PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2004

nghĩ mình đúng là đứa đen đủi, đến đâu cũng không được yên bình, sau này
e rằng sẽ càng không thanh bình, “đứa trẻ” này cùng ở một chỗ với nàng,
cả ngày lo lắng không yên, vừa mở mắt là đã không thấy “mẹ” đâu, thật là
đáng thương mà.

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn thấy ánh mắt “đứa trẻ náy thật đáng thương”

thì khẽ cười, xoa nhẹ lên gương mặt nàng, nhân lúc Lôi Động chưa nổi bão
giải huyệt đạo cho nàng, nói: “Thật nguy hiểm, suýt nữa thì nàng thành
bánh thịt rồi.”

Mạnh Phù Dao thẫn thờ ngồi dậy, “Bánh thịt không đáng sợ, chỉ cần chết

minh bạch, quan trọng là ngay cả là việc gì đã xảy ra ta cũng không rõ.”

“Ở gần đây co người đang dùng thuật.” Trưởng Tôn Vô Cực đáp, “Thuật

rất cao minh, thực ra bọn ta vẫn luôn ở dưới vách núi, đột nhiên bị mất tung
tích của nàng, thế nên bọn ta định leo lên vách núi, không ngờ xung quanh
xuất hiện rất nhiều dị thú, chính trong lúc sử dụng võ công để đối phó dã
thú, nàng đột nhiên rơi xuống.”

“Ta cũng vậy.” Vân Ngấn từ trên vách đá nhảy xuống tiếp lời, sắc mặt

hắn trắng bệch, nhìn thấy Mạnh Phù Dao bình an ngồi ở đó mới thở phào ra
một hơi, nói: “Ta đang chiến đấu với gà quái ở trên vách đá, nghe thấy
tiếng hét thất thanh của nàng, quay đầu lại thì đã không kịp nữa.”

“Không phải huynh đi hái hoa ngũ sắc sao?” Mạnh Phù Dao đáp, “Ta

chính là bởi vì nhìn thấy huynh gặp nguy hiểm nên mới đến đây.”

Câu trả lời của Vân Ngấn khiến cho nàng nghẹn họng không nói nên lời:

“Ta căn bản không hề gặp nguy hiểm trên vách đá, cũng chưa từng nhìn
thấy bông hoa ngũ sắc nào cả.”

Lão già nhân lúc bọn họ đang nói chuyện đã trèo lên vách đá, đào hoa

ngũ sắc và cao ngọc ra, mặt mày tươi cười đeo bao gai xuống, nói: “Chia
chiến lợi phẩm, chia chiến lợi phẩm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.