PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2112

Nàng móc ra một viên thuốc, nhấm nháp như gặm hạt đậu đến khi hết,

lại bắt đầu nghĩ, nghĩ mãi mà vẫn không động đậy được. Có vẻ như nàng
lấy nhầm thuốc rồi, lại móc một viên thuốc khác ra ăn, lúc này mới nhớ ra.

Trưởng Tôn Vô Cực.

Mặc dù chỉ nhớ ra bốn chữ nhưng nàng lập tức nối hai đoạn kí ức lại với

nhau. Phải đi - đi đến Thương Khung tìm Trưởng Tôn Vô Cực.

Tốt lắm, đã có kết luận, lại còn là kết luận có mục tiêu rõ ràng.

Mạnh Phù Dao sung sướng, nhếch mép cười "ha ha". Người qua đường

đều vô cùng kinh ngạc đưa mắt đánh giá nàng - một tên ăn mày rách rưới
mở to đôi mắt hơi đỏ, ngốc nghếch đứng trong trong đám người bận rộn
bên bờ biển, đang ngẩng đầu lên trời cười xán lạn.

Nụ cười ấy sáng loáng cao quý, sáng khoái như bầu tròi xanh và gió biển

lồng lộng, khiến người khác phải ngoái nhìn.

Nụ cười này xuất hiện ở một tên ăn mày quần áo tả tơi, trên người còn có

vết thương thật sự là cổ quái. Thế nên lập tức có người thấy khó chịu, sải
bước tiến đến hung ác đẩy tên ăn mày này một cái.

"Làm gì mà đứng chình ình ở đây như cục đá thế hả, vướng víu! Cút ra!"

Nhưng gã không đẩy được.

Người đó nhìn thì gầy yếu đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã,

thế nhưng tên kia dùng hết khí lực cũng không thể làm người này di chuyển
được một phân nào.

Ngược lại, người đó thình lình nghiêng đầu dùng đôi mắt hơi đỏ, tụ lại

hết ánh sáng rất không bình thường "nhìn" tên kia một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.