PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2116

Có tiếng bước chân đi đến, đưa một cái bát qua cho nàng rồi ngồi xuống

bên cạnh, mạnh mẽ vươn eo, cười nói: "Tiểu ca, thật xin lỗi, đáng lẽ nên
đợi huynh tỉnh lại rồi đưa huynh về nhà, nhưng mà Phong lão đại thúc giục
chúng ta phải giao số cá cho năm nay. Nếu để huynh lại trên bờ huynh sẽ bị
đánh, ta chỉ đành mang huynh theo ta ra biển."

Người dó uống nước ừng ực, kì quái hỏi nàng: "Sao uống? Không phải ai

mới ngủ dậy cũng khát nướcsao?"

Mạnh Phù Dao "ừm" một tiếng, tập trung suy nghĩ tại sao bản thân

dường như không hề có thói quen cầm bát nước rồi nhanh chóng uống. Sau
đó nàng lại cảm thấy sự hào sảng lỗ mãng của thiếu niên này rất quen thuộc
dường như trước đầy đã từng gặp người như vậy rồi. Có điều chút chuyện
nhỏ này không đáng để nàng lấy thuốc uống, may mắn thì tự mình sẽ đột
nhiên nhớ ra thôi.

Nàng từ từ uống nước, lại cảm thấy ở phía không xa như có một đôi mắt

rơi trên người nàng thật lâu, bèn lập tức ngoảnh đầu lại.

Ánh mắt đó vội quay đi, một bóng đen đung đưa không được tự nhiên

lắm trong ánh sáng màu đỏ nhạt. Trên mạn thuyên vọng đến tiếng gõ tẩu
thuốc vang "cách cách".

Thiếu niên bên cạnh cũng quay đầu nhìn, giải thích:

"A, đó là Mã lão gia, đại thúc nhà ta, chủ thuyền này, thúc ấy tốt lắm."

Hắn lặng lẽ đến gần, nói nhỏ vào tai Mạnh Phù Dao, "Vốn Mã lão gia

không muốn ta mang huynh lên thuyền... ừm... Huynh phải nghe lời, đừng
có chọc tức ông ấy."

Mạnh Phù Dao cười, hiểu ra rằng đại khái tên tiểu tử này trước tiên nói

nàng là tam đệ ngốc nhà hắn, hắn muốn cứu nàng, Mã lão gia sợ phiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.