PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2133

phương bi nàng thu gọn trong lòng bàn tay, rồi giống như bị một cây kim
trong suốt chọc thủng khiến cho nó lại bay cao.

"Keng."

Cơn gió "đâm" trúng thanh đao dài sáng như làn nước mùa thu, ánh sáng

từ muôn nơi được thu giữ không ngừng trượt dài về phía sau. Trần công tử
như một ngọn cờ ngược gió không thể tự mình điều khiển, cứ lùi dần về
sau, đôi ủng mài trên mặt sàn tàu tạo nên những vết xước dài và sâu.

Mạnh Phù Dao hạ thấp rồi vươn người ra phía trước, nam tử vươn người

lăn về phía sau, cả hai lấy hết sức của mình chặn đường tên đang bay tới,
chỉ đến khi nghe thấy tiếng "bịch" do nam tử đã va phải mạn thuyền thì
chuỗi âm thanh kia mới tắt ngóm.

Dưới ánh ban mai đầu đông, một dòng máu trong miệng hắn phun ra.

Mạnh Phù Dao ghì chặt lên ngực đối phương nâng đầu dậy, dường như

nàng không trông thấy khuôn mặt trắng bệch phía dưới đang nhìn mình
trừng trừng, cũng không nghe thấy âm thanh kinh hãi vang lên xung quanh,
cho nên lúc đó mói có thể thốt lên câu nói chất chứa suy tư: "Thập cường
giả ư? Thập cường giả là gì vậy?"

Rất lâu, nhưng nàng cũng chẳng buồn thu tay lại và quay đầu rút lui. Nơi

này giờ đây không còn sự hung hăng, càn quấy của bọn hải tặc Cá Mập
nữa, thay vào đó là sự sợ hãi, trốn chạy. Tên thủ lĩnh tuyệt vọng nhìn chỗ
dựa to lớn nhất của mình mọi khi đã bị Mạnh Phù Dao tung một đòn đánh
bại, tuy vậy, hắn vẫn cố bám vào cây kiếm của mỉnh, tỏ ra mệnh mệnh:
“Tới đây nào, tới đây, ta sẽ tự mình lĩnh hội nhà ngươi”.

Mạnh Phù Dao chỉ gẩy nhẹ ngón tay đã khiến hắn ta ngã xuống nước.

"Ai cũng sẽ làm cường đạo, hôm nay đến lượt ta", Mạnh Phù Dao đứng

trên thuyền, ưỡn ngực đón lấy ánh mặt trời, sau dó trầm mặc một hồi rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.