PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2150

Tên cao gầy đó liền đứng lại đánh "kít", quả thật khinh công rất giỏi.

Hắn liếc mắt đã trông thấy cục bông gòn trắng và quả bóng vàng lăn lóc
dưới sàn, ôm đầu cúi gằm mặt xuống, đột nhiên không dám làm liều, thôi
thì đành ngoan ngoãn, ngộ nhỡ thủ lĩnh này thật sự điên lên quạt cho hắn
một cái thì không biết hắn sẽ chết theo kiểu gì.

Mạnh Phù Dao không nhìn hắn, cũng không nhìn xuống, chỉ chăm chú

nhìn vào tên không nói lời nào mà cố gắng kìm chế sự kích động của mình.
Nàng cất lời: "Hãy trả lời câu hỏi khi nãy của ta!"

Tên gầy nhom chụm hai tay lại như đang hứng thứ gì - Ôi đúng là thủ

lĩnh của mình có khác. Trên đời này chỉ người mói có được giọng điệu vừa
ngắn gọn súc tích, vừa kiêu ngạo hung hăng như vậy mà thôi.

"Nàng... không nhớ sao?" - Nam tử nói, trong giọng điệu lạnh lùng của

hắn có chút ngắc ngứ, vẻ ngắc ngứ này không giống bẩm sinh mà giống
như do quá kích động gây nên. "Phù Dao, nàng... bị làm sao thế?"

"Ngươi quen ta?" - Mạnh Phù Dao bừng tinh, vui vẻ nhảy xuống chạy

thật nhanh qua bên đó, bắt tay chào: "Có bạn từ phương xa tới ta đây thấy
rất vui. Cuộc đời đúng là có chia ly rồi cũng có ngày hội ngộ! Mạn phép
cho ta hỏi quý danh, không biết vị huynh đài đến từ đâu, chúng ta gặp nhau
khi nào, có mối quan hệ gì? Nếu không ngại có thể cho ta biết bát tự sinh
thần(*) được không? À xin đừng trách ta đây phiền phức, ta làm vậy cũng
để có thể hiểu một cách sâu sắc những thành quả trước kia và bây giờ của
vị huynh đài đây mà thôi."

(*) Bát tự là “tám chữ”, đó là: Can, chi của năm sinh, tháng sinh, ngày

sinh, giờ sinh.

Nàng tự tiến lại bắt tay một cách rất chân thành. Nam tử đó bất ngờ ngây

người ra, cái bắt tay của nàng dường như khiến hắn run rẩy. Mạnh Phù Dao
chỉ cảm thấy bàn tay người này lạnh toát còn các ngón tay thì run run, liếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.