PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2162

Nạng lập tức phì cười: "Ý của huynh là nói tới Trưởng Tôn Vô Cực đúng

không? Huynh ấy đã không tới tìm ta ta nhất định phải tức giận sao? Chẳng
phải vừa nãy huynh vừa giúp Vô Cực giải thích với ta ư? Phụ hoàng của
Vô Cực băng hà, một đất nước không thể một ngày không có vua cho nên
huynh ấy đương nhiên phải trở về kế vị, không lẽ bắt người ta bỏ cả một
đất nước rồi đi hàng trăm vạn dặm chỉ để tìm một người bạn còn không rõ
đang ở đâu? Điều này mới hoang đường."

"Vẫn còn có huynh và các vị huynh đệ khác kia mà." - Mạnh Phù Dao

khoanh tay, bình tĩnh ôn nhu: "Mỗi người đều có những trách nhiệm khác
nhau, ta không muốn mình trở thành gánh nặng hay trách nhiệm của bất kỳ
ai cả. Nếu huynh ấy có thể tới đây ta sẽ rất vui, nhưng nếu huynh ấy không
tới ta cũng không có quyền oán trách, bởi vì cuộc đời mỗi người đều cần
phải đấu tranh với cô đơn và trách nhiệm quan trọng nhất của mỗi người
chính là chịu trách nhiệm vói bản thân mình."

Vân Ngấn nhìn Phù Dao, cảm thấy như chẳng thể nói lại điều gì. Mạnh

Phù Dao mở hai cánh tay tạo thành một vòng tròn thật lớn, nàng nói:
"Huynh hãy tin ta, ta sẽ sống thật tốt. Đấy huynh xem, dù có gặp phải bao
nhiêu chuyện như vậy nhưng ta vẫn là bá vương của biển này đấy thôi...”
Nàng ngẩng đầu mỉm cười: "Ta là Mạnh bá vương!"

Sau đó nàng bước đi thoăn thoắt với phong thái mạnh mẽ ôm cả biển

trời.

Vân Ngấn đứng lặng trong bóng tối khoang thuyền rất lâu ánh trăng lấp

lánh trên mặt nước gợn sóng in lên đôi mắt thoạt sáng thoạt tối của hắn.

Rất lâu sau đó hắn mới khẽ cất lời: "Huynh ấy thật may mắn... huynh ấy

thật may mắn."

Từng làn sóng dịu dàng vỗ vào mạn thuyền như một tấm lụa đen bồng

bềnh, ở phía hòn đảo đối diện đèn đuốc sáng rực, tất cả hải tặc đều bận rộn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.