PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2306

Đế Phi Thiên phẩy vạt áo đi ra ngoài, Mạnh Phù Dao vẫn ngồi lặng bên

cạnh Vân Ngấn, sóng biển êm đềm, sắc trời có chút ảm đạm lạnh lẽo, chiếc
thuyền đang bồng bềnh trên biển xanh mênh mông khiến Vân Ngấn khẽ
rung rung, người nhợt nhạt hơn cả ánh trăng yếu ớt đang chiếu vào khoang
thuyền ngoài kia, hơi thở mỏng manh lúc có lúc không...

Mạnh Phù Dao nhìn Vân Ngấn chăm chú, cứ chốc lát lại đưa ngón tay

lên mũi hắn, cảm nhận hơi thở yếu ớt ấy, những chiếc màng nhện cứ dần
dần được kéo dài ra, dài thêm... có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ được kéo dài
tới vô tận, rồi lại đứt đoạn không dấu vết, vỡ ra tại nơi giao hợp giữa trời và
đất.

Ánh trăng lạnh lẽo, cứ mãi lạnh lẽo.

Nghỉ ngơi được hai ngày, giai đoạn sóng gió ở Tuyệt Vực Hải Cốc đã

trôi qua, con thuyền vẫn tiến về phía trước, Mạnh Phù Dao tính thầm, qua
Hải Cốc sẽ chính là địa giới Thương Khung, đến lúc ấy cứ cập đại một bến
bò nào đó, việc đầu tiên khi lên bờ sẽ là đi tìm các cô gái xinh đẹp nhất,
quyết phải để cho Đế Phi Thiên có đất dụng võ, hắn mà vui rồi thì sẽ ra tay
cứu giúp Vân Ngấn.

Nàng tính toán thời gian, chỉ cần có thể thuận lợi vượt qua Hải Cốc, chắc

chắn có thể vẫn kịp tìm các cô gái đẹp trước khi Vân Ngấn tắt thở.

Con thuyền hiên ngang tiến bước, rẽ sóng với tốc độ cực nhanh, Mạnh

Phù Dao ngồi trong khoang thuyền, cạnh Vân Ngấn đang thoi thóp thở từng
hơi yếu ớt.

Mĩ nhân... thực ra còn có một mĩ nhân nữa, có sẵn đây... Đế Phi Thiên

biết chuyện này chăng?

Vân Ngấn... xin lỗi huynh... hãy thứ lỗi cho ta quá ích kỉ... ta muốn đợi

chờ một hi vọng cuối cùng... xin huynh cố gắng gượng thêm vài ngày nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.