PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2310

tấm gỗ, nhảy xuống biển, hét lớn: "Thuyền chìm rồi, tùy vận may thoát
chết đi".

Thuyền chìm!

Mạnh Phù Dao khoác thêm lên người Vân Ngấn vài lớp áo dày, vừa mới

nhảy xuống biển thì lập tức bị chìm - trên người cõng một người lại cộng
thêm mấy lớp áo dày cộp, thực sự là quá sức nặng!

Bên cạnh nàng, Diêu Tấn, Thiết Thành vẫn theo sát, Diêu Tấn mang theo

Nguyên Bảo đại nhân, Thiết Thành thì cõng Cửu Vĩ, một mạch bơi lại về
phía Mạnh Phù Dao, dùng sức đẩy nàng bơi về phía trước, gió biển ngày
càng lớn, tuy là giữa tháng sáu, thế nhưng nước biển ở đây lạnh đến thấu
xương thấu thịt. Thương Khung ở phía Bắc, nên nước biển lúc nào cũng
dưới âm độ, lòng Phù Dao như lửa đốt - Nàng tự vận công chống chọi lại
với hàn khí, thế nhưng Vân Ngấn thì phải làm thế nào bây giờ?

Bơi được một khoảng thời gian dài, từ lúc giữa chiều đến khi chập tối, ba

người bị đông lạnh cứng ngắc, khó khăn lắm mới nhìn thấy trên biển hình
như có ngọn đèn, vui mừng khôn siết, đang định cầu cứu thì đột nhiên có
một ngọn sóng lớn ập đến, khiến Mạnh Phù Dao hoa hết cả mắt, nín thở lặn
xuống, khi ngẩng đầu lên chỉ thấy bên cạnh mình một khoảng biển xanh
mênh mông Diêu Tấn và Thiết Thành đều biệt tích.

Lúc đó Mạnh Phù Dao rất lo lắng, nghĩ trong đầu phải xuống nước thử

tìm xem sao, nhưng một cơn sóng nữa đánh cho nàng lùi lại, trong cơn
sóng dường như có thứ gì đó phát ra ánh sáng, cùng lúc đó nàng cảm nhận
trước ngực mát lạnh.

Nàng lo sợ cúi đầu xuống tưởng rằng sợi dây thừng buộc Vân Ngấn đã bị

sóng đánh đứt mất rồi, may mà sợi dây vẫn còn đó, đột nhiên trước ngực
nàng bay ra một sợi đai dài màu trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.