Sợi đai ấy khiến nàng khựng lại, nghĩ một lúc mới phản ứng được, cái
đó, hình như, là sợi dây buộc ngực của mình?
Dây buộc ngực!
Từ lúc nào nó bị tung ra vậy?
Sóng đánh?
Sóng có thể cởi bung sợi dây buộc ngực của mình chuẩn xác thế sao?
Cởi bung.
Mạnh Phù Dao quay đầu lại theo phản xạ, liền bắt gặp ngay một người
đằng sau, miệng mỉm cười lướt nhẹ trên dòng nước, áo xanh dây trắng, lướt
nhanh trên sóng như đang bay trong gió, tư thế nho nhã, chỉ tiếc là biểu
cảm trên khuôn mặt quá mức tà muội - hắn ta liếc nhìn ngực của nàng,
khen không ngớt lời.
Trông thấy Phù Dao nhìn mình, Đế Phi Thiên cười bơi lại phía nàng, đưa
tay vuốt lên khuôn mặt nàng, xóa đi lóp mặt nạ của nàng, mắt hắn ta sáng
lên.
Ánh mắt đó đã thể hiện tất thảy những điều hắn ta muốn nói, Mạnh Phù
Dao lập tức cõng Vân Ngấn chạy trốn, nhưng nàng cõng một người mà vết
thương còn chưa hồi phục, sao có thể thoát nổi cái tên Đế Phi Thiên đã rình
rập bấy lâu? Hắn ta vươn một tay ra, thế là Mạnh Phù Dao đã bị hắn kéo lại
tiện thể cũng kéo luôn Vân Ngấn.
Mạnh Phù Dao rất căng thẳng, liều mạng cướp về, Đế Phi Thiên một tay
đã ôm được eo của nàng, nhấc nàng lên khỏi mặt nước, các ngón tay cứ thế
mà vuốt ve khắp người nàng, không ngớt khen: "Mĩ nhân... Mĩ nhân... Mĩ
nhân luôn ở bên cạnh ta, vậy mà hôm nay ta mới được sờ tận tay, thật là phí
quá..."