PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2332

"Huynh quan tâm ta nhiều đến vậy sao?" Nàng quay đầu lại, ánh mắt

sáng ngời nhìn Trưởng Tôn Vô Cực.

Trưởng Tôn Vô Cực véo mũi nàng, đáp lại, "Ta không quan tâm người

trong thiên hạ, chỉ quan tâm nàng thôi".

Mạnh Phù Dao nín nhịn, Trưởng Tôn Vô Cực không bỏ tay ra, lúc nãy

mọi cuộc đối thoại của hai người đều là sử dụng phép truyền âm, trong
bóng tối không hề có chút âm thanh nào, nhưng vào lúc này lại dần dần có
tiếng thở ngan tiếng trở mình. Mạnh Phù Dao không chút phòng bị liền bị
ai đó đè xuống, nàng bèn đẩy hắn ra, song người nọ vẫn cứ đè lên người
nàng, hắn đưa tay vuốt ve mi mắt nàng, thở nhẹ một hơi dài, thì thào: "Phù
Dao... Phù Dao..."

Nàng nghe thấy tiếng gọi nhớ nhung, da diết của hắn, ở trái tim lẫn cơ

thể đều mềm đi, cảm nhận ngón tay ấm áp của hắn đang vuốt ve đôi bờ mi
nàng, tựa như một giấc mơ bay bổng, nhẹ nhàng như cánh hoa tươi đẹp
đang bồng bềnh trong làn mưa xuân, từng hạt mưa rơi tí tách, ướt át nhưng
lại hết sức ấm áp, tựa một đóa hoa sáng ngời nở rộ ra trong bóng tối.

Tiếp đó nàng lại ngửi được hương thơm nồng nàn, lãng đãng, xúc cảm

trên đôi mắt nàng cũng vơi đi mấy phần - Trưởng Tôn Vô Cực khẽ khàng
tiến đến, hôn nhẹ vào mắt nàng, "Nàng... có còn đau không?"

Manh Phù Dao nhẹ lắc đầu, cái lắc đầu này làm cho những giọt nước mắt

lấp lánh còn tích tụ trong mắt nàng lặng lẽ rơi xuống hết, nàng phải nhắm
mắt lại để che giấu nỗi đau còn vương nơi khóe mắt, Trưởng Tôn Vô Cực
hôn lên mắt nàng, thở dài, thì thầm: "Luôn là lỗi của ta..."

Thực ra Phù Dao rất sợ sự ấm áp của hắn, nàng thà đối mặt với sóng gió,

đao kiếm còn hơn là những lời nói đường mật ngọt ngào này, nó giống như
những sợi tơ tằm, từng chút một dính chặt vào những bước chân tiến về
phía trước của nàng, dính chặt vào trái tim đã được tôi rèn qua những ngọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.