PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2339

Lật thì lật thôi, một vật lớn như vậy chỉ cần ùm một tiếng là xong xuôi,

vậy mà chiếc thuyền lại bị lật một cách từ từ, giống như là một tay phong
lưu rất giỏi chuyện giường chiếu, đang từ từ đè cô gái đẹp như hoa của
mình xuống, dưới ánh đèn trong veo.

Nét mặt như bị hút hồn, tư thái nho nhã, động tác dạt dào tình cảm, còn

người trong thuyền thì hết sức đen đủi.

Con thuyền nghiêng ngả, những người mặt lạnh băng đang giơ lá cờ kia

dường như vẫn chưa phản ứng kịp trở lại nhất thời không thể đứng vững
được, lũ lượt trượt về phía sau, khí thế tôn quý bay tận đẩu tận đâu rồi,
mông chồng lên mông xếp thành một đống. Mà những người này võ công
cũng được coi là tạm ổn, lập tức đồng loạt bật phắt dậy, người nào người
nấy tư thế cũng nhẹ nhàng như mây, nhìn cũng có vài phần tiên khí, đám
người trên bờ lúc đó ai nấy cũng đều chắp tay bái lạy, cúi đầu không dám
ngóc lên.

Đế Phi Thiên nhìn vói ánh mắt thích thú, đợi khi dám người đó bay lên

giữa không trung, hắn ta liền hít sâu một lần nữa, đột nhiên giơ tay ra.

Trong tay hắn ta bỗng có thêm một lá cờ nhỏ màu xanh, trên lá cờ hình

như có hình vẽ, nhưng bị gió thổi phần phật nên nhìn không ra hình gì, chỉ
có cảm giác đó như là thù của một con vật nào đó, hắn ta đón gió chỉ tay
vào ngọn cờ nhỏ màu xanh, ngay lập tức tiếng sấm chớp đùng đoàng vang
lên.

Mưa rồi!

Cơn mưa này không to mà cũng chẳng nhỏ, chỉ trong phạm vi ba mươi

trượng, vừa bằng kích cỡ của chiếc thuyền, xối xả tuôn xuống rồi tạnh
nhanh như chớp, khiến mọi người ở trong phạm vi đó đều ướt nhẹp từ trong
ra ngoài.

Ấy vậy mà con thuyền kề ngay bên cạnh lại khô ráo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.