PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2365

Hắn vừa đi qua một ngã rẽ, Mạnh Phù Dao liền lẳng lặng đi từ trong

phòng mình ra ngoài.

Nàng bay lên mái nhà, quan sát hướng Trưởng Tôn Vô Cực đi về chỗ

Thác Bạt Minh Châu đang đợi, đầu mày hai hơi nhíu lại, một lúc sau, tính
toán ổn thoả khoảng cách mà Trưởng Tôn Vô Cực không thể phát hiện ra
nàng mới không nhanh không chậm mà qua đó.

Trưởng Tôn Vô Cực bước vào trong phòng, Thác Bạt Minh Châu vẫn

đang ngẩn người thất thần, đột nhiên nghe thấy một giọng nói tao nhã, trầm
thấp, từ tốn chào hỏi: "Đã để cô nương phải đợi lâu."

Thác Bạt Minh Châu quay người lại, nhìn thấy một nam tử trường y tím

nhạt, tay áo buông thõng bước vào phòng, đòi mắt ôn nhu dịu dàng, tha
thiết mang theo ý cười làm người tỉ say mê, mặt nàng ta bất giác đỏ bừng,
vì nghe thấy tiếng xưng hô của hắn bỏ đi hai chữ Thác Bạt mà mặt lộ ra vẻ
vui mừng, vội vã qua tiếp: "Công tử."

Trưởng Tôn Vô Cực quét mắt một lượt đồ ăn nhẹ phong phú mà tinh tế

được chuẩn bị trên mặt bàn, ngồi xuống nhiên, chủ động rót rượu cho Thác
Bạt Minh Châu: "Đây chắc chính là rượu "Dao Đài Tuyết Nhưỡng" của núi
tuyết Thương Khung chỗ chúng ta đi? Có thể an thần, dưỡng nhan, bổ sung
tinh khí, cực kỳ có lợi với nữ nhân, thật không ngờ tới, ở một nơi chốn nhỏ
bé như thế này lại có thể tìm được loại rượu ngon này, không bằng cô
nương uống thêm vài chén."

"Công tử đúng là một người biết cách quan tâm." Thác Bạt Minh Châu

mừng rỡ không thôi, tim gan đều mềm nhũn như đi trên mây, từng tia
ngưỡng mộ ảo tưởng nhuộm hồng cả hai gò má, còn có chỗ nào giống với
người mới vừa nãy nhỏ nhẹ ân cần nữa chứ, nàng ta cạn liền mấy chén,
khuôn mặt vốn có chút sắc trắng xanh ốm yếu cũng phơn phớt một lớp
hồng, tim đập mỗi lúc một mạnh, ban đầu còn cố gắng giữ chút vẻ kín đáo,
lúc này cũng đã chân tay bủn rủn, đỡ thì chẳng đỡ nổi, nâng cũng nâng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.