PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2440

cũng không sao, hiện giờ phản đồ này thân mang trọng thương, đã bị treo
trên đỉnh Cửu Thiên chịu hình phạt gió tuyết Thần Hống, làm sao còn chịu
nổi nỗi khổ của Hoá Thần Tiên? Hắn ta vốn chẳng quan tâm đến mạng
sống của Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ là cảm thấy Điện chủ nếu còn chưa hạ
lệnh xử tử phản đồ, Khẩn Na La Vương nhanh như vậy gây sức ép với đối
phương chưa chắc bên ta đã có lợi.

"Trưởng lão yên tâm." Khẩn Na La Vương tay cầm roi dài, nhe răng

cười: "Bản toạ tự biết chừng mực, chỉ muốn hắn sống không được, chết
không xong."

Vuốt khẽ roi dài trong tay, Khẩn Na La Vương lắc lắc đầu, âm u mà ngạo

nghễ nhìn Tứ Trưởng lão.

Lúc bắt gặp ánh mắt ấy, Tứ Trưởng lão nhận ra chút gì đó, đại vương

muốn dùng hình, tất nhiên còn muốn giải tỏa oán hận nhiều năm, có lẽ sẽ
có thêm vài thủ đoạn, không tiện làm ở trước mặt người khác, liền lui
nhanh về sau, cười nói: "Trong điện còn có sự vụ, bản toạ đi trước."

"Mời Trưởng lão." Khẩn Na La Vương đưa tay ra tiễn.

Tứ Trưởng lão bước nhanh xuống núi, lúc đi được trăm mét, mơ hồ nghe

thấy tiếng roi rạch ngang không trung, so vói gió tuyết của Thần Hống còn
dữ dội hơn, từng tiếng "vút" kinh người vang lên khiến cả hắn ta cũng phải
run rẩy lẩm bẩm: "Lực đạo lớn như vậy, sẽ không quất hắn đến chết chứ?”

Lập tức hắn ta lại cười lạnh, xoay người nhìn mây lượn lờ trên ngọn núi

với vẻ khoái trá: "Chết luôn cũng được, sau này thiên hạ là của mình ta!"

Núi thần Trường Thanh bị bóng đen dày đặc bao chỉ chừa lại đỉnh núi,

bởi đỉnh núi này cao hơn cả mây, quanh năm bị chôn trong mây mù lạnh
lẽo, không thấy sắc trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.