PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2442

Mặt đất rải đầy những miếng băng như kính, người kia giống như bị kích

động, rõ ràng võ công cao tuyệt nhưng lúc vào hàng động lại bị trượt, vừa
lăn vừa trượt đến dưới chân Trưởng Tôn Vô Cực.

Người này cũng không đứng dậy, cứ thấy ôm lấy thắt lưng lạnh buốt của

Trưởng Tôn Vô Cực, một lời cũng không nói, sau một lúc lâu hình như có
vài giọt nước rỏ xuống, còn đương ở giữa không đã hóa thành băng, sau đó
rơi xuống chạm lên trên bề mặt băng, phát ra từng tiếng leng keng.

"Đừng... khóc." Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, không nhìn người đó

là ai, khẽ nói, "Cẩn thận... bị người khác nghe thấy..."

Người kia lập tức bình tình lại, đứng dậy, đi về phía sau Trưởng Tôn Vô

Cực, đưa tay ra tháo xiềng xích trên thanh trụ.

Người này nhấc tay cực kỳ cẩn thận, một tay kéo dây xích, một tay cầm

lấy đầu khoá, sợ động lung tung sẽ làm hắn bị thương thêm, nhung dù
người đó dốc sức phá, đầu khóa cũng không mảy may xoay chuyển gì,
Trưởng Tôn Vô Cực lại đau đớn kêu lên.

Người kia lập tức không dám động đậy nữa, ánh mắt trong bóng tối lộ rõ

nét buồn bã, Trưởng Tôn Vô Cực khẽ nói: "Đừng... không phá được đâu... "

Người đó suy sụp buông thõng hai tay, khi ngón tay lạnh buốt của

Trưởng Tôn Vô Cực chạm vào người đó, người đó giật mình, lấy ra một
viên đan dược, nhét vào miệng Trưởng Tôn Vô Cực, lại lấy ra một khối vải
da màu đen, vén vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực áp lên ngực hắn.

Sau đó người đó lại đến trước hình giá, như muốn chắn thêm chút gió

cho Trưởng Tôn Vô Cực, lại nghĩ đến phía sau lưng cũng có gió, liền
chuyển tới sau lưng, cứ thế đổi tới đổi lui nhưng vô ích.

Trưởng Tôn Vô Cực mở mắt ra, mệt mỏi nhìn bóng dáng bận rộn kia

cười cười, cúi đầu nói: "Làm khó... muội rồi, thực ra... muội không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.