PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2443

phải xen vào... chuyện của ta."

Người đó lại như không đành lòng nhìn hắn tươi cười, giơ tay che mắt

hắn lại, nói: "Đừng..."

"Chỉ mong muội... chỉ mong muội...", Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại,

thì thào, "Chỗ nàng ấy..."

Người đó im lặng buông tay rồi xoay đầu về hướng khác.

Trưởng Tôn Vô Cực lặng thinh, trong bóng đêm không người khóc cũng

chẳng người rên rỉ, chỉ có sự yên tĩnh tồn tại, nhưng người ở trong cuộc
cảm giác được sự trầm mặc đó mong manh dễ vỡ đến nhường nào. Bởi sự
vùng vẫy không ngừng nghỉ cùng sự nhẫn nại cùng cực đã khiến tận đáy
linh hồn họ chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng nỗi thống khổ này cựa quậy
trong đêm đen tĩnh mịch, va đập vào vách băng trên động phát ra âm thanh
từng hồi hợp với tiếng gió rống giận gào thét, khiến đỉnh núi cao nhất này
như đang run rẩy.

Người đó rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, thân mình loạng choạng,

đưa tay bám chặt vào vách động, đầu ngón tay ghim sâu vào tầng băng,
rướm máu.

Sau một lúc tranh đấu gian nan, người nọ mới nói: "Muội sẽ tận lực..."

Trưởng Tôn Vô Cực chậm rãi thở dài, nhoẻn cười, sắc mặt hắn trắng đến

đáng sợ, khiến cho nụ cười ấy như hoa nở rộ trên băng tuyết, ánh sáng của
nụ cười tươi đẹp ấy như phát ra hào quang.

Người đó nhìn thấy nụ cười ấy liền chậm rãi ngoảnh sang nơi khác, một

lúc lâu sau mới lẩm bẩm, "Việc gì phải khổ..."

Trưởng Tôn Vô Cực ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua tầng băng hỗn

độn trên đỉnh núi tuyết, chăm chú nhìn về hướng xa kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.