PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2484

vẻ gì đó, cũng không thể che giấu được sự thê lương từ sâu trong ánh mắt
mỗi người.

Nàng cười miễn cưỡng, chuyển chủ đề: "Sao huynh biết phá trận này?

Lại còn diễn như thật vậy nữa."

"Muốn phá khóa phải tìm người cầm khóa", Chiến Bắc Dã cười nói: "U

hồn chi trận, chấp niệm của họ không phải là muốn báo thù sao? Vậy thì
chết cho bọn họ xem, họ được toại nguyện rồi thì phẫn nộ cũng tan, trận
pháp ắt tự phá. Năm đó sư phụ ta xông trận, cả đời sư phụ giết bao nhiêu là
người, bị đám u hồn đó quấn lấy đến mức không thể chịu được nữa. Trong
lúc tức giận nghĩ rằng, nếu bị lũ u hồn này quấn chết thì thật mất mặt, liền
thu đao cứa cổ mình, kết quả là phát hiện mình vừa cứa cổ thì lũ khốn kia
đều lui xuống, mới biết hóa ra phá trận như vậy?

Nàng phì cười: “Ồ? Lôi Động đại nhân từng phá trận này, sao không

nghe ai đồn trên giang hồ nhỉ?”

"Sư phụ ta đương nhiên không thể cứa cổ mình thật, cái khó ló cái khôn,

liền giết con gà mang theo định nướng ăn, làm thủ thuật che mắt." Chiến
Bắc Dã lanh lảnh, "Chuyện này kể ra cũng thật khó nghe, sư phụ ta sợ cả
đời bị sỉ nhục nên chưa từng nói ra bên ngoài."

Hắn vừa nói chuyện vừa cười vang, muốn dùng tiếng cười của mình phá

vỡ sự u buồn lúc này, phá tan vẻ bí ẩn trên gương mặt trước nay luôn diễm
lệ rực rỡ. Nhưng con đường mông lung phía trước và những vết máu vẫn đè
nặng tâm trí nàng, dù nàng đã cố ra vẻ tươi vui một chút, nhưng ý cười vẫn
nhạt như hoa bay giữa trời.

Dần dần Chiến Bắc Dã cũng không cười được nữa, hắn không nói gì, thở

dài xoay người sang chỗ khác.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao chậm rãi chuyển qua Tông Việt và Vân Ngấn,

không thể nói nàng không vui khi gặp họ, nhưng trong sự vui sướng kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.