PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2507

Mạnh Phù Dao hoài nghi lắng nghe hoi thở không ổn định lắm của hắn,

phỏng đoán tình trạng của hắn. Nàng nhớ hình như Tông Việt có bệnh mãn
tính, hiện giờ thế nào rồi?

Nhung trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, cũng không thể sờ thử

xem, Mạnh Phù Dao chỉ đành nói: "Huynh nghỉ ngơi chút đi..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nàng nghe thấy tiếng nứt trên đỉnh đầu. Rõ ràng

trên đó là khoảng không, nhưng lại nghe như có một đôi tay khổng lồ đập
nứt trần nhà, không khí xung quanh căng thẳng hơn, tiếng nứt đó cho thấy
có một lực khổng lồ đang từ đỉnh đầu đè xuống.

Tông Việt lập tức kéo nàng bay lên.

Một bàn tay khổng lồ kia khua đảo ngang dọc trong không gian chật hẹp

tăm tối, ra sức muốn bắt hai người.

Không gian bé nhỏ, bàn tay to lớn, chỉ cần chạm nhẹ là có thể bao vây

xung quanh, để lại chút khe hở nhỏ đến đáng thương. May mà Tông Việt là
đệ nhất sát thủ, thân hình linh hoạt như nước sau bao năm huấn luyện, có
thể lợi dụng mọi không gian và kẽ hở, kéo theo Mạnh Phù Dao khéo léo
vượt qua tiếng gió nguy hiểm từ bàn tay người khổng lồ. Thân hình hắn nhẹ
nhàng như lông vũ, hành động dứt khoát mà tinh tế, mỗi khi suýt gặp nguy
hiểm lại kịp thời kéo Mạnh Phù Dao đi, dường như đã biết Phù Dao tiêu
hao không ít sức lực ở ải thứ nhất nên cố ý giúp nàng tiết kiệm sức lực.

"Không phải Chiến Bắc Dã nói sư phụ huynh ấy đã qua hai ải sao?"

Mạnh Phù Dao sau khi né tránh thuận lợi đã hỏi Tông Việt, "Ải này vượt
qua thế nào?"

"Ánh sáng." Tông Việt nói, "Muốn phá Ám Cảnh chỉ có ánh sáng."

Mạnh Phù Dao rút bao diêm ra, Tông Việt nói: "Vô dụng, nếu như có thể

quẹt ra lửa thì trận này đơn giản quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.