PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2511

Hình như hắn bị bệnh, đã giúp nàng chống một luồng sức mạnh, tránh

không để nàng bị gãy chân, giờ lại thu hút luồng sức mạnh kia, sao có thể
chịu nổi?

Người bên cạnh không đáp lại, hơi thở lành lạnh, hương thuốc càng nồng

hơn. Dường như có thứ gì đó đang tí tách rơi, tiếng vang rất nhỏ mà khiến
người ta kinh hãi. Mạnh Phù Dao nghe được lòng nóng như lửa đốt, dùng
đầu đẩy hắn ra: "Tránh ra! Tự ta có thể ứng phó được!"

Tông Việt rung rung, giọng điệu có chút phẫn nộ: "Kêu gào cái gì? Giữ

chút sức lực còn có thể qua một trận nữa!"

"Ta không muốn giẫm lên thi thể của huynh để qua được trận nữa!"

Mạnh Phù Dao nửa bước cũng không nhường, dùng tay dẫn độ luồng chân
khí kia về.

Tiếng gió sau lưng lại nổi lên!

Không còn là sức mạnh to lớn hung mãnh nữa mà là tiếng gió lúc mới

vào trận, như vô số con dao sắc nhọn mà trong suốt bắn ra từ bốn phương
tám hướng, tốc độ càng nhanh tiếng gió càng gấp, chỉ trong giây phút đó,
trời đất dường như chỉ còn tiếng vù vù không dứt!

Đầu nàng như nổ ầm, phút chốc đã thấy tuyệt vọng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.