PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2515

Con đường này lạnh lẽo quá, hắn muốn để bản thân phóng túng ích kỉ

một lần, mượn chút hơi ấm của nàng để vượt qua đêm dài bất tận của cuộc
đời.

Ý thức đã nửa hôn mê, lại vẫn nhớ phải đi tìm ngọn nguồn mùi hương

kia, từ vành tai nàng đến tóc mai nàng, đến gò má giàn giụa nước mắt của
nàng, đến... đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại kia.

Hai môi chạm chau, hắn run rẩy.

Hắn chưa từng nghĩ tới khoảnh khắc này, chưa từng muốn chiếm hữu

nàng, hắn thuộc về sức mạnh hắc ám, sau khi mất đi tất cả chỉ còn sống vì
chấp niệm. Đóa hoa kia tươi đẹp quá, chỉ nên trồng trên mảnh đất thuần
khiết, chứ không phải nở rộ nơi góc tối u ám của hắn để rồi quanh năm
không nhìn thấy ánh mặt trời.

Từ trước đến nay, hắn chỉ muốn làm người bảo vệ đóa hoa kia.

Lúc thiếu niên hắn là thế tử cô độc lưu lạc, chính nàng đã đưa hắn lên

ngai vàng lạnh lẽo, làm một Đế vương cô đơn, cả đời vĩnh viễn ở trên cao,
phóng tầm mắt ra nhìn chỉ thấy ráng mây xa xa, còn nàng ở tận phương trời
xa xăm nào đó.

Trong gió có mùi máu và nước mắt hòa lẫn với nhau, duy chỉ có hương

thơm không tan từ hai đôi môi đang chạm vào nhau kia. Hắn cười nhàn
nhạt, sự ấm áp giây phút hai môi hòa quyện vào nhau này... đủ để hắn
chống lại tất cả giá lạnh của cả đời.

Đôi môi lành lạnh dịu dàng di chuyển, hôn nhè nhẹ lên những giọt nước

mắt lã chã rơi trên đôi môi hồng kia... Cuộc sống của nàng, đáng ra phải
luôn tươi sáng phồn hoa, không nên để nước mắt xâm chiếm... Nhưng sao
từ tận đáy lòng hắn lại mơ hồ có chút thích thú... Nàng liều mạng vì hắn,
nàng rơi nước mắt vì hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.