PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2624

Gió băng vù vù, tiếng thổi như tiếng khóc, người con gái tóc đen trong

gió vẫn khảng khái nói, một bóng hình gầy gò, mảnh mai nhưng kiên
cường và đầy nghị lực.

Mạnh Phù Dao đứng trong gió lạnh nhắm mắt lại ngẩng cao đầu. Nàng

nhớ đến những ngày tháng ở Thiên Vực, cảm giác còn lạnh lẽo hơn gấp
mười lần gió ở đỉnh núi cao ấy. Nàng nhớ đến người đó, người đã dành hết
cả cuộc đời mình cho nàng, trên đỉnh núi cao này, bị nỗi đau tận tâm can
cùng cái lạnh cắt da cắt thịt dày vò, chìm trong cơn đau của bóng đêm.

Nước mắt Mạnh Phù Dao rơi xuống rồi đóng thành băng, vỡ vụn trong

gió tuyết.

Chiến Bắc Dã nhìn theo nàng, cùng lúc đó hắn cũng rút ra ấn tín, cắt tay

viết lên ấn tín rồi đưa cho Vân Ngấn: "Nhờ cậy Vân huynh!"

Vân Ngấn trầm mặc một lúc lâu, từ tận đáy lòng hắn thật sự muốn có thể

ở bên cạnh cùng Mạnh Phù Dao đến lúc cuối cùng, nhưng Chiến Bắc Dã lại
nói một cách đầy khiêm nhường: "Gia sư nếu nghe được tin tức của ta, nhất
định sẽ đến Thương Khung nhanh thôi, ta và gia sư trước đây từng liên
minh tạo ra một loại võ công, nếu có chinh chiến, nói không chừng sẽ phải
dùng đến..."

Vân Ngấn lập tức nhận lấy đồ vật, Thiết Thành lại nói: "Ta không đi!"

"Ngươi không đi, ai sẽ phò tá cùng Vân công tử đây?" 

Mạnh Phù Dao chau mày, "Việc ngươi đi làm quan trọng không kém

chúng ta, việc điều động quân binh lúc nào quan trọng hơn chứ? Chỉ có hai
người cùng lúc xuất hiện, mới có thể thuận lợi tiến hành, ngươi phải đi cho
ta!"

Mạnh Phù Dao nhíu mày, sắc mặt trắng ra thêm mấy phần, mắt nàng

bỗng có chút đỏ, giọt nước mắt rơi xuống lại có vẻ đẹp lạ thường, so với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.