PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 2631

Mạnh Phù Dao nhìn biếu cảm đắc ý cùng nụ cười của hắn, cùng không

nhịn được mà cười, nhận lấy chìa khóa.

Nhớ chính xác chiếc chìa khóa dùng để mở cổng trong chùm chìa khóa

đó, Mạnh Phù Dao cũng làm y hệt vậy để mở cổng. Sau hai tiếng cọt kẹt,
bỗng "cạch" một tiếng, cánh cửa liền mở ra.

Một nam nhân trẻ tuổi đi đến hỏi: "Các vị là người của bộ nào... A!"

Trong nháy mắt, sát khí ẩn nấp trong bóng đêm bao trùm lấy toàn bộ cơ

thể hắn ta, người này quả thực cũng là cao thủ, trong lúc chưa kịp đề phòng
đã tung người lên, lao ra xa mấy trượng như một mũi tên, không nói lời nào
mà quay đầu lập tức bỏ chạy!

Nhưng không biết từ lúc nào mà ở ngay sau người hắn ta đã có một

người xuất hiện, người đó đứng lặng một chỗ, tay vừa đưa lên đã chạm vào
cổ họng hắn ta.

Hắn ta ho sù sụ, sắc mặt tái nhợt.

Sau đó thì ngã xuống, chỉ cách chỗ chuông đồng dùng để báo tin có mấy

bước.

Mạnh Phù Dao không hề nhìn ra phía sau. Nàng xoa xoa tay, nói: "Chỉ là

kẻ trông mật đạo mà cũng có thể tránh được đòn sát thủ của huynh, may chỉ
có một thôi đấy."

"Chúng ta đi thôi", Chiến Bắc Dã thay y phục của tên đó, quan sát phía

trước. Chỗ này là lưng núi, chỉ có duy nhất một con đường, miệng mật đạo
hướng lên trên thật cheo leo, đối diện với bờ bên kia có một con đường dài
nối với một cây cầu trắng, càng hướng lên trên càng cao. Chỗ cao nhất là
chỗ ở giữa mây mù, giống như một cây cầu đi lên mây vậy. Mà đối diện
bên bờ, là một nơi không có người mà chỉ có băng tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.