PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 308

Tiếng người la, tiếng ngựa hí, tiếng kêu gào thảm thiết hòa cùng lửa cháy

hừng hực. Khói đen và mùi máu tanh nồng vờn quanh cửa cung cao rộng,
xộc vào trong mũi người bên trong cửa cung.Tiếng người bị hát văng đập
vào cửa cung vang lên nặng nề, có thứ gì đó tứ tán khắp nơi, dường như là
tứ chi của con người, bị bắn lên cao rồi rơi bình bịch xuống đất.

Có thể tưởng tượng được, ngày mai, trên mỗi cây đinh trên cánh cửa

cung làm bằng đồng này đều dính đầy máu thịt, dùng máu tươi nhuộm đỏ
để ghi nhớ đêm cung biến với cảnh chết chóc hỗn loạn và lửa ngập trời,
viết thành trang sử đẫm máu của Hoàng triều Thái Uyên.

Giờ khắc này tình hình bên ngoài như nồi cháo sôi ùng ục, bên trong cửa

lại yên ắng tiêu điều, không một tiếng động.

Thái tử không chỉ tránh được việc bị ám sát ở buổi thọ yến, còn an toàn

xuất cung. Trước khi hoàng cung bị chiếm cứ, đã chạy đến Đại doanh Cấm
Vệ quân, giẫm lên con đường máu mà đại quân Phương Minh Hà đã đi qua
khi nãy, lại giết chóc một đường đến đây.

Trong không gian yên ắng chợt vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, Nguyễn

Chiêu Hủ cưỡi ngựa quay lại, áo bào rộng bay phất phơ trong gió, trong
tình thế cấp bách vẫn ung dung nhàn nhã,tiếng hắn không to nhưng truyền
đến tai mọi người rất rõ ràng.

“Mở cửa”

“Ngươi điên rồi” Yến Kinh Trần hoảng sợ quay đầu “Bây giờ mở cửa,

chỉ có chết”

Nguyên Chiêu Hủ ngửa đầu cười nhạt, dây cương quấn lại trên ngón tay,

dáng vẻ hiển nhiên không dám đối đáp với Yến Kinh Trần. Chiến Bắc Dã
đột nhiên cười to “Ngươi không mở ra mới là kẻ điên, Tám vạn Cấm Vệ
quân thiện nghệ tập trung đấu với năm mươi vạn kinh quân không có
phòng bị, ai đánh ai đây? Mở cửa cung ra, đưa chiến trường từ bên ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.